Băng Tâm ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, cô nhìn trời, nhìn trăng sao rồi lại nhìn những tòa nhà im ắng, rực rỡ trong đêm khuya. Cô không ngủ được... Cửa phòng chợt mở ra, Lương Hạo bước vào.
- Sao em không nghỉ ngơi?
- Em ngủ không được...
- Ừ.... Rose....
- Lãnh Băng Tâm....
- À... Băng Tâm....đây là những thứ mà em cần, người Đoan Mộc gia vừa đưa đến..
- Anh để trên bàn hết đi...
- Ừ....( Anh đặt hết các thứ lên bàn, đi lại ngồi xuống đối diện cô, anh nói:)
- Anh xin lỗi.... đã làm chuyện tổn thương em.
- Không.... em không trách anh....
- Nhưng em cũng đừng lạnh nhạt với anh như vầy...
- Anh biết một người thất tình sẽ như thế nào không?( Cô hỏi nhưng không nhìn anh, ánh mắt hờ hững nhìn xuống những con đường sáng rực đèn.)
- Anh biết chứ.... vài tiếng trước anh đã biết thất tình là như thế nào
-.....(Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, cười khẽ rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.)
- Anh sẽ đợi em... anh đã đợi mười mấy năm... đợi thêm vài năm nữa thì có là gì....
- Em không xứng đáng....
- Đúng là em không xứng đáng thật... nhưng anh lại không thể buông được... thế là thế nào?
Băng Tâm bật cười.... thật đáng trách... tại sao cô lại không yêu người đàn ông này....
- Thôi... em đi ngủ đi... khuy rồi... ngủ ngoan.(Lương Hạo xoa đầu cô rồi đứng lên đi ra ngoài.)
- Anh cũng ngủ ngon
- Ừ...
Lương Hạo đi rồi, cô cũng đứng dậy đi lại giường. Bỗng điện thoại cô reo lên... là Vân Di.
- Lên laptop gọi WO đi....(Vân Di nói một câu liền tắt máy. Cô ngẩn ra vài giây rồi mở laptop lên.)
WO là phần mềm chat thoại trên máy tính do cô và Vân Di tạo ra để liên lạc khi ở xa và tránh được sự theo dõi của Death. Sóng âm của cuộc nói chuyện được điều chỉnh tới một mức an toàn tuyệt đối.
- Còn chuyện gì nữa.... mình nghe Cẩn Y kể lại rồi...
-.......(Cô im lặng một lúc rồi kể hết mọi chuyện cho Vân Di nghe.)
Người qua một câu rồi người lại một câu... cứ thế hai cô gái nói chuyện đến khuya.... Vân Di kết lại một câu:
- Tới đâu tính tới đó... không ở với Lương Hạo nữa.... thì....mình nuôi cậu... hai đứa sống như trước đây....
- Này mình không muốn gây thù với tên Khải Trạch đâu...
- Hừ... sợ gì...
Rồi hai cô ngắt kết nối. Lúc cô chuẩn bị tắt phần mềm chợt có âm thanh có tần số vừa vặn lọt vào tai nghe của cô, một cuộc hội thoại ngắn gọn:
- Anh ta không nghi ngờ gì cả
- Không được chủ quan... Đoan Mộc Hàn Thiên hắn ta không phải dễ đối phó
- Tôi biết....
- Ngày mai.... tôi cho cô hạn chót là trưa ngày mai... để lâu... hắn sẽ nghi ngờ.
- Ngày mai... đợi tin tốt của tôi....
- Xong việc thì ra chỗ hẹn... sẽ có người đón.
- Tôi biết... đừng quên giao dịch của chúng ta.
- Hahaha.....Cô nghĩ Lương Hạo tôi là người như thế nào?
-......
- Chuyện gì thế? (Cô buông thỏng hai tay, ngả người ra sau ghế.... những điều vừa rồi làm cô quá bất ngờ...)
Tai nghe bỗng xuất hiện âm thanh rè rè, cô bình tĩnh lại, tay lướt trên bàn phím nhưng âm thanh rè rè vẫn không hề dứt... Năm phút sau, không còn nghe được âm thanh gì, cô biết cuộc hội thoại đã kết thúc.
- Lương Hạo muốn giết Hàn Thiên? Người phụ nữ lúc nãy là ai... không nghe rõ giọng.... Lưu Mẫn Hoa ? Không thể.... cô ấy yêu ... không thể... nhưng... cô ấy lại ở Lương gia.... không thể bỏ qua khả năng cô ấy đã là người của Lương gia..... bên cạnh Hàn Thiên chỉ có cô ta và Cẩn Y, xét mọi thứ thì khả năng là Lưu Mẫn Hoa cao hơn...(Băng Tâm lẩm bẩm.)
Cô ngồi thừ ra một lúc lâu, chợt cô cầm điện thoại định gọi cho Cẩn Y nhưng chợt nhớ ra cô không có bằng chứng gì cả... nói thì ai tin.... nhưng khoan đã.... biết đâu cuộc gọi đó là giả... hai người nói chuyện lúc nãy nghe không rõ giọng.... Lương gia và Đoan Mộc gia xưa nay ai làm việc người đó không đụng chạm tới nhau vả lại Lương Hạo cũng đã nói với Hàn Thiên lúc nãy là không đụng chạm gì nhau nữa mà... Nghĩ vậy, Cô nhẹ nhõm đôi chút nhưng không hoàn toàn yên tâm. Nếu chuyện này là sự thật thì Hàn Thiên có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào. Không được... cô không thể để yên được...
Nghĩ là làm, cô ngồi bật dậy, cố nhớ lại lịch trình ngày mai của Hàn Thiên. Cô lấy một cuốn sổ ra và bắt đầu ghi ghi chép chép gì đó.
- Sáng mai.... sáng mai... anh sẽ đi đâu? Ahh... cuộc đua xe ở núi Q vào sáng mai... đúng rồi.... anh ấy sẽ đua... vậy nếu Lương gia muốn ra tay thì... Xe của anh? Không đúng... chiếc xe được bảo vệ 24/24 muốn tiếp cận là không có khả năng... đồ bảo hộ của anh... cũng không thể...."
Cô nghĩ mãi vẫn không tìm được điểm ra tay.
- Ngày mai... phải đến đó...
Cô quyết định, nhưng phải làm sao nói với Lương Hạo đây?
Núi Q cách nơi đây hơn 200 km là một ngọn đèo không cao nhưng tương đối hiểm trở. Cuộc đua bắt đầu lúc 9h sáng nên cô phải tranh thủ đi từ sớm.
Nhìn đồng hồ... đã 4h sáng.... cô phải tranh thủ... chuyện đó dù thật hay không thì cô cũng phải đi...
Mặc bộ đồ đen đặc chế của cô vào, rồi lại ngụy trang bằng một bộ quần áo bình thường, đem theo vài thiết bị cần thiết, đeo tai nghe để liên lạc với Vân Di. Cô đã bàn bạc kĩ với Vân Di và yêu cầu giữ bí mật kế hoạch này. Cô cẩn thận đi xuống và đánh ngất mấy tên gác cửa.