Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 30: Thân Phận - Rời Đi





Điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Trên người cô ta không ngừng sợ hãi, nhìn số lạ trên máy, cũng có thể đoán được đó là ai. Cố gắng bình tâm lại, nhấc điện thoại lên, nhưng tay không ngừng run rẩy, điện thoại xén chút nữa là rơi xuống đất.
- "Chào bà Vương, bà có hài lòng với những bức ảnh không?"
- "Mày là ai?"
- "Haizz, dù sao tôi cũng là người đàn ông của em mà, sao em lại quên nhanh như vậy chứ? Tôi có chút thất vọng nha. . . ."
- "Mày muốn gì? Nói mau!"
- "Kẻ đê tiện, vô sỉ như tôi giữ những bức ảnh đó làm gì? Đương nhiên là vì tiền rồi! Ba trăm tỷ, tôi sẽ đưa cho cô phim gốc!"
- "Mày có nói được làm được không?"
- "Kẻ như tôi chỉ cần tiền, chỉ cần đưa tiền vào tài khoản của tôi, tất cả mọi thứ sẽ được xóa dấu vết, coi như chưa xảy ra!? Được chứ? Trong ngày mai, số tiền trong tài khoản tôi mà không có đầy đủ, tôi sẽ tung những tấm ảnh này lên trang bìa, cho tất cả người dân Trung Quốc, đương nhiên trong đó có cả Vương Lãng Thần. Cô nhớ cho kĩ!"
Ngắt. . . .
Liên Vi sốt ruột đến mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy tơ máu. Làm sao cô có thể đưa cho hắn số tiên lớn như thế? Mà ba trăm tỷ có thỏa mãn được lòng tham của tên đó, hay, sẽ còn đòi thêm!?

Cô bị ép cho đến điên lên, ánh mắt nhóe lên tia nham hiểm.
Ba trăm tỷ, cô lấy đâu ra? Chi bằng, lấy một số tiền nhỏ, giải quyết cái mạng của nó cho xong!!!
Chết tiệt. . . .
****
Liên Vi lấy mười năm tỷ thuê một tên sát thủ, kết liễu mạng của hắn ta, đang chờ thời cơ hành động, cho nên mồ hôi vẫn ướt đẫm trán, tay vẫn chắc nịch cầm điện thoại!
Tên đó nghe rất ít khi thất bại, nhưng cũng không nói là hoàn toàn sẽ thành công! Nếu như thất bại, người thiệt hại vẫn là cô!!!
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô ta gấp gáp nhấc máy, chưa kịp xem số điện thoại:"Giết được tên đó chưa?"
- Con đĩ, mày giám thuê sát thủ đến giết tao, mày cũng tàn nhẫn thật đó, may cái mạng này của tao nó lớn, vẫn chưa chết được. Vậy được thôi, bốn nghìn tỉ, nếu không, những tấm hình này, ta sẽ trực tiếp mang đến cho Vương Lãng Thần!!!
- "Mày điên rồi! Tao làm gì có nhiều tiền như vậy."
- "Ai mà lại không biết tài sản Vương gia lớn !?"
- "Nằm mơ đi, tao không có nhiều tiền như vậy, bằng không, ta lấy số tiền đó, mua cái mạng mày!!"
- "Bằng không, ta sẽ giết con gái mày trước!"
- "Mày. . .dừng tay, đó là con gái của mày... dừng tay... dừng tay lại"
- "Nói cái gì?"- Tên đó không khỏi bàng hoàng.
- "Nó là con gái của mày!"- Liên Vi nói trong nghẹn ngào, đau khổ, bao nhiêu là những hình ảnh nhục nhã, sỉ nhục đêm hôm đó quay về...
- "Hừ. . .Giờ phút này mày còn muốn lừa tao!?"
- "Không hề! Sau lần đầu tiên đó. ... ta đã mang thai nó!!!"
- "Mày coi tao là thằng ngu? Mày nói một lời, tao liền tin mày?"
- Tôi nói là sự thật! Nếu nói sai nửa lời, sẽ bị trời đánh chết!"
Đúng lúc ấy, Vương Lãng Thần vừa đi đến cửa phòng, liền sững người lại...Nhi nhi...không phải con gái hắn !?

- "A.."- Tên bên đó bỗng nhiên hét lớn, vì sát thủ của cô, đã tìm được hắn.
Dùng luôn điện thoại của hắn, nói: Phu nhân, đã hoàn thành nhiệm vụ!!"
****Buổi tối****
Liên Vi vừa chăm sóc xong Nhi nhi, thì quay trở về phòng, thực sự, không biết giải thích với anh thế nào, vì sao chiều nay lại đi về muộn...
Nhưng, cô đâu biết, người kia, đã biết toàn bộ sự thật!?
Vương Lãng Thần rất bình tĩnh, nhẹ hỏi: Nhi nhi ngủ rồi?"Trong giọng nói có sự mệt mỏi dày đặc không tan biến hết, nhưng cũng không hề có tức giận...
-"Vâng"
- "Nói đi,"
- "Nói...nói cái gì?"- Cô ta rơi vào trạng thái hoàn toàn bất động, ấp úng không biết nói làm sao.
- "Thân phận của Nhi nhi."
- "Anh đã biết!?"- Chắc hẳn bây giờ, anh hận cô lắm. . .: "Anh có hận em không?"
- Không hận, mà giận cũng không, em cũng vì anh mà chịu nhiều khổ rồi, coi như là, chuyện này chưa từng xảy ra đi."
Giọng Liên Vi không kiềm nén được đau khổ, uất ức gào lên:"Em mới là người bị hại, tất cả là do anh. Nếu không phải ngày đêm anh nhớ tới con ả Hoàng Lệ đó, thì em cũng sẽ không đến bar tìm rượu, không bị người ta cưỡng bức, còn bị chụp ảnh nóng....Sau cùng, em mới là người bị hại!"
Không dám tin tưởng vào lời nói của cô: "Cưỡng bức sao?"
- "Đúng vậy...Sau đó em đã trút rượu anh, cho là chúng ta đã xảy ra quan hệ, em nghĩ có Nhi nhi, sẽ níu chân lại được anh. Nhưng cuối cùng, đó lại là một suy nghĩ vớ vẩn, em không lãi được cái gì, kể cả tình yêu của anh. Anh cũng chỉ vì sợ em tổn thương mà cho em sống trong căn nhà này. Nhưng tiền thì làm gì được chứ? Em vốn là cần là tình yêu của anh!Nhưng khi Hoàng Lệ bỏ đi, anh không quan tâm tới em và Nhi nhi, anh có biết như vậy là nhẫn tâm lắm không hả?"
- "Anh xin lỗi. . .Tại sao em lại không nói ra sớm hơn hả?"
- "Ha...Nói ra sớm hơn thì được cái gì, cuối cùng anh cũng có thể ở được bên em và Nhi nhi sao?"
- "Anh xin lỗi, anh rất muốn bù đắp lại cho em nhưng...Hoàng Lệ là người anh yêu, anh không thể từ bỏ cô ấy."- Anh tiến lại gần, ôm cô vào lòng.
- "Anh thôi đi. Hoàng Lệ cô ta đã từ bỏ anh rồi! Tại sao anh không cho em một cơ hội, tại sao anh lại không từ bỏ cô ta!?"- Cô ta vùng ra khỏi anh, ôm đầu
- "Anh bằng lòng chăm sóc em và Nhi nhi."

- "Thôi đi! Em là phụ nữ, cũng có tôn nghiêm riêng, không cần sự bố thí của anh..."
Sống mũi cô chợt thấy cay cay, nghĩ cho Nhi nhi. Nhi nhi là cả mạng sống của cô, là cuộc sống của cô. Con bé chỉ cần sống trong vòng tay của cô, không cần lo lắng mưa gió bão bùng bên ngoài làm chi. Nhi nhi, chỉ cần cô bảo vệ!
Anh cũng cảm thấy thực sự đau, cũng không nghĩ cô sẽ lừa dối mình, nhưng làm sao được, lỗi là do anh, nếu cô ấy không tự mình buông xuống, mà anh lại nhẫn tâm buông, không phải anh là người độc ác sao? Anh không đủ nhẫn tâm bỏ rơi cô. Dù sao, bốn năm qua, không có Hoàng Lệ bên cạnh, anh cũng có cô an ủi, có cô và Nhi nhi cho anh một gia đình, cho anh biết thế nào là hơi ấm của gia đình, thế nào là khi đi xa muốn trở về nhà.....
Hoàng Lệ...Anh rất cảm thấy tội lỗi với em...Anh- phải làm sao bây giờ !?
Chạy qua phòng Nhi nhi, sắp xếp hành lí, nói với anh:
-"Em sẽ sang Pháp sống, em sẽ vẫn là em gái của anh, em nghĩ bây giờ quan hệ chúng ta chỉ vậy thôi!"
- "Em định bao giờ trở về?"
- "Không xác định, hoặc cũng có thể là không!"
- ". . . ."
Cô buông tay rồi, anh...còn đợi gì nữa....buông tay đi! Có nên không?
_________________________________________________________
Dạ Dạ ta tuy xây dựng Liên Vi là một hình tượng xấu, nhưng khi cô ấy ra đi phải cho đẹp đẽ một chút chứ nhỉ! ^^~ Hahaha
~Sorry vì sự chậm trễ đăng chap.
Chương này khá dài, bù nha~ Nhưng chủ yếu là lời thoại. Mong mọi người cố gắng đọc.
Nhận xét & bổ sung giúp Dạ nha ^^


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.