Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 59: Đường tiên sinh, Đồng tiểu thư tỉnh dậy



Trải qua một đêm kia mở rộng cửa lòng đối thoại với nhau, Đường Hạo Nam đối với cô rõ ràng để tâm hơn, tuy không nói với cô dù chỉ một câu lời ngon tiếng ngọt.

Nhưng mà, anh cực kỳ cưng chiều cô.

Thường xuyên mang cô xuất hiện tại những trường hợp công khai, có phóng viên phỏng vấn, anh ở trước mặt phóng viên nói, trong lòng chỉ có Hạ Nhất Nhiễm, trước kia những cái tin tức Bát Quái kia là do phóng viên nói bóng gió không có căn cứ

"Đường tiên sinh, em có thể hiểu là, anh là lợi dụng em tẩy trắng cho chính mình không?" Sau khi phỏng vấn kết thúc, Hạ Nhất Nhiễm sáp lại gần ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói.

"Đường phu nhân thân yêu của anh, anh cần vì chính mình tẩy trắng sao? Anh đây là đang giúp em, bù đắp lại những tổn thất mất mặt trước kia, ngốc nghếch!" Đường Hạo Nam ghé sát ở bên tai cô, vô cùng thân thiết nói.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt một hồi mới hiểu được, thì ra, anh là vì danh dự của cô mà suy nghĩ.

Ngày hôm sau, bài phỏng vấn của bọn họ đều lên trang đầu của các tạp chí lớn.

《 Vợ chồng Đường thị nhiều lần công khai ân ái, phá bỏ tin đồn thất thiệt vợ chồng bất hòa 》

《 Tổng giám đốc Đường thị bày tỏ tiếp theo muốn bắt đầu: Kế hoạch tạo người 》

Ngay khi Đường Hạo Nam kéo Hạ Nhất Nhiễm xuất hiện tại Đường gia khi đó, người một nhà đang xem TV tin tức, hơi chút há hốc mồm.

Nửa tháng này, bọn họ thật sự có thể nói là, như keo như sơn rồi.

Hạ Nhất Nhiễm cũng tâm tình tốt lắm cùng mấy người Đường gia từng người chào hỏi, bị Đường Hạo Nam ôm lấy, ở cạnh ghế sofa ngồi xuống, ở trước mặt mọi người, Đường Hạo Nam hôn đôi má Hạ Nhất Nhiễm một phen.

"Anh, người không biết sao? Thể hiện tình cảm quá lố chết sớm..."

"Duyệt Duyệt!" Lời Đường Hạo Duyệt nói bị Lục Uyển Thu cắt ngang, bà ta nghiêm mặt trừng mắt đứa con gái nhỏ nói chuyện không biết lớn nhỏ của mình, Đường Hạo Duyệt vểnh môi, bộ dạng thở phì phì, "Con nói là sự thật mà!"

Lời Đường Hạo Duyệt nói, giống như hồi chuông cảnh tỉnh gõ ở trong lòng Hạ Nhất Nhiễm.

Cùng Đường Hạo Nam càng ngọt ngào, cô càng thêm lo lắng sẽ mất đi.

Vẫn đang không có cảm giác an toàn.

"Nghe tin tức nói, các con tính toán muốn sinh con rồi hả?" Lục Uyển Thu nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm mỉm cười, cúi thấp đầu, vấn đề này, cô khó mà trả lời.

"Đúng vậy, có cái gì không ổn sao?" Đường Hạo Nam lớn tiếng nói, đứng dậy, đem Hạ Nhất Nhiễm cũng kéo đi.

"Chúng tôi nào dám nói không ổn a..." Đường Hạo Hâm chua giọng nói câu.

"Cha con trái lại hi vọng các con sớm một chút sinh con, buổi chiều lại vẫn gọi điện thoại về đó." Lục Uyển Thu nói câu.

Đường Hạo Nam gật gật đầu, "Chúng con lên lầu nghỉ ngơi đây." Anh như vương giả một dạng, nói câu, ôm Hạ Nhất Nhiễm hướng cửa thang lầu.

Vừa mới tiến vào cửa, cô đã bị anh để ở trên ván cửa, người đàn ông phát ra hơi thở nam tính, ngang ngược, động tác thô lỗ xé rách làn váy của cô.

"Đừng... Ông xã, chúng ta hôm nào đi thăm cha đi, có được hay không?" Hạ Nhất Nhiễm né tránh nụ hôn của anh, người đàn ông này, quả thực là hoan dục vô độ!

Gần như mỗi lúc trời tối đều phải hành hạ cô đến khuya!

"Đường phu nhân... Đừng làm anh mất hứng chứ!" Đường Hạo Nam giọng điệu trêu gheo, cũng không thực nổi nóng, chỉ là đang nhắc nhở cô, không cần nói nữa.

Quan hệ giữa Đường Hạo Nam cùng cha mình luôn luôn không phải rất tốt, hơn nữa lúc trước cùng Hạ Nhất Nhiễm kết hôn khi đó, náo loạn mâu thuẫn không nhỏ.

Người đàn ông dùng lực giật phăng khuya cổ áo sơmi, Hạ Nhất Nhiễm kinh hô, "Không muốn... Em là thật sự!"

"Anh nói không được nhắc đến nữa!"

Một tay lập tức buông cô ra, Đường Hạo Nam lãnh ngạnh nói.

Tức giận xoay người đi, đi buồng vệ sinh.

Anh, tức giận rồi...

Trong phòng tắm, người đàn ông đưa lưng về phía cô, Hạ Nhất Nhiễm mặc áo choàng tắm, cởi bỏ áo choàng tắm, đi đến phía sau anh, theo phía sau thân anh, ôm lấy anh.

"Ông xã... Anh lại vẫn đang giận em sao?" Thân thể trắng nõn thướt tha yêu kiều của người con gái, dán lên trên thân hình tráng kiện to lớn màu đồng cổ của người đàn ông, đầu cô dán lên tấm lưng ướt sũng của anh, từ từ nhắm hai mắt, hút lấy hương vị hormone nam tính tản mát trên người anh.

Đường Hạo Nam làm sao chịu được cô ôn nhu như vậy, có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực cô  chính đang dán trên lưng mình, đang nhẹ nhàng mà cọ xát

Yết hầu run rẩy, chuyển động trên dưới, nuốt nước miếng.

Thân hình của anh trở nên cứng ngắc.

"Đừng nóng giận, đừng coi em như không có được không?" Hạ Nhất Nhiễm ôn nhu nói, hai tay từ dưới nách của anh, đi tới trước ngực anh, nhẹ nhàng mà chà xát trêu chọc anh, khiến cho thân hình của anh càng lúc càng cứng ngắc rồi.

Cảm giác được thân thể anh biến hóa, Hạ Nhất Nhiễm cười trộm, trải qua vô số lần hoan ái, cô đối với thân thể anh đã cực kỳ hiểu biết, cô ở trước mặt anh cũng là càng lúc càng lớn mật rồi.

Có đôi khi cảm thấy được, chính mình thật sự càng ngày càng háo sắc rồi.

"Hừ..." Anh ra vẻ tức giận hừ lạnh, Hạ Nhất Nhiễm biết, anh lại làm bộ kiêu ngạo rồi.

"Ông xã... Đừng nóng giận mà..."

"Đáng chết! Em, cái tiểu yêu tinh này! Xem anh làm sao xử lý em!" Đường Hạo Nam đột nhiên xoay người đối với cô gái nhỏ đang làm loạng phía sau, trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng run lên, một giây sau, đã bị anh ôm lấy, sau lưng dán lên trên vách tường gạch men sứ lạnh lẽo...

...

"Yêu anh không?" Cô gái nhỏ cả người động tình nhuộm một tầng ửng đỏ bị anh áp ở dưới thân, anh trầm giọng thấp hỏi.

"Yêu..." Nước mắt tùy ý rơi xuống, cô thành kính nói, giữ lấy gương mặt anh, "Còn anh? Yêu em không?" Cô khàn giọng hỏi.

Đường Hạo Nam sợ sệt, đang muốn mở miệng, chuông điện thoại di động  vang lên, anh ảo não rủa thầm, khuya khoắt...

Hung hăng va chạm một phen, ở trong cơ thể cô phóng xuất ra tinh hoa hỏa nhiệt, mới nhìn đến cuộc gọi nhỡ vừa rồi!

Bệnh viện gọi tới!

Hạ Nhất Nhiễm mơ mơ màng màng, híp mắt, thấy anh đang mặc quần áo.

"Ông xã... Anh phải đi bây giờ sao?" Cô trợn mắt, khàn giọng hỏi.

Đường Hạo Nam hơi nhíu mày, đưa lưng về phía cô, tiếp tục mặc quần áo.

"Bất ngờ có chút việc, em ngủ trước đi!" Anh trầm giọng nói, Hạ Nhất Nhiễm lại bò dậy, di chuyển đến cuối giường, "Đã muộn như thế, có thể có chuyện gì?"

Trên người cô bọc chăn, tóc dài buông rơi toán loạn, híp mắt, vẻ mặt cô đơn.

Đường Hạo Nam đã đi tới, đứng ở trước mặt cô, cô lập tức ôm lấy eo của anh, "Hơn nửa đêm rồi, anh tới cùng muốn đi đâu? Em không nghĩ muốn anh đi... Một mình em ngủ không được..."

Cô làm nũng nói, đã  thành thói quen mỗi đêm ôm anh đi ngủ, cảm giác có anh ở bên cạnh mới có thể rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Nghe lời của cô nói, anh đau lòng, sủng nịch vuốt ve khuôn mặt cô, "Bệnh viện gọi tới, sợ là Mộng Mộng... Em trước ngủ đi... Ngoan..."

Đồng Y Mộng vẫn là một cái đề tài cấm kỵ giữa bọn họ, Đường Hạo Nam thực không nghĩ muốn nhắc tới cô ta, nhưng mà, cũng không muốn gạt Hạ Nhất Nhiễm cái gì.

Nghe được là chuyện liên quan đến Đồng Y Mộng, lòng Hạ Nhất Nhiễm liền căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu, chua sót nhìn anh.

Mũi cay cay, "Cô ấy không có việc gì chứ?" Khàn giọng hỏi.

Đường Hạo Nam lắc đầu, "Phỏng chừng lại là dáng vẻ hồi trước thôi! Em mau ngủ đi, anh đi xem xong liền về."

"Uh"m! Anh đừng quá lo lắng! Kêu lái xe lái chậm một chút, chú ý an toàn." Không nghĩ muốn để cho anh khó xử, cô săn sóc nói, Đường Hạo Nam nâng mặt cô, nặng nề mà hôn xuống, cảm động sự săn sóc của cô.

Hạ Nhất Nhiễm trở lại trên giường nằm xuống, Đường Hạo Nam vì cô kéo lại chăn mới rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, cô mở hai mắt, nhìn khung cảnh tối như mực đêm, khóe mắt ẩm ướt, nước mắt ngã nhào.

Ở trong lòng anh, vẫn lại là yêu Đồng Y Mộng đi?

Thở dài một hơi.

Cô từ từ nhắm hai mắt, đầu óc trống rỗng hư vô, ở trong phòng của bọn họ, nằm trên chiếc giường cưới bọn họ không có cùng nhau ngủ qua vài lần, lăn qua lộn lại, ngủ không được.

...

Đường Hạo Nam ở nửa giờ sau, chạy tới bệnh viện, thẳng đến phòng bệnh Đồng Y Mộng.

Cửa phòng bệnh vây đầy đội ngũ bác sĩ chăm sóc cho Đồng Y Mộng, y tá cùng các điều dưỡng khác cũng đang vây xem. Đường Hạo Nam nhíu mày, không hiểu sao lại khẩn trương, cô, xảy ra chuyện gì?!

Đi nhanh tiến lên, y tá trưởng chăm sóc cho Đồng Y Mộng trưởng nhìn đến anh đi tới, đón chào.

"Đường tiên sinh, Đồng tiểu thư tỉnh dậy!" Y tá trưởng Lỗ Kỳ, cười nói, vẻ mặt vui sướng.

Mà Đường Hạo Nam giống như là hóa đá, cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích đứng ở kia.

"Đường tiên sinh, Đồng tiểu thư vừa mới tỉnh lại, hôn mê đã lâu, đối với cảnh vật chung quanh cực kỳ xa lạ, cô ấy hiện tại trốn ở trong phòng bệnh, càng không ngừng hô tên người, người nhanh vào xem đi! Hiên tại chúng tôi còn không có cho cô ấy làm kiểm tra tường tận, người tốt hơn vẫn nên là không nên nói những lời kích thích cô ấy!"

Y tá trưởng dặn dò, Đường Hạo Nam vẫn đang thất thần, đầu óc trống rỗng, anh bước từng bước một, hướng tới cửa phòng bệnh đi.

Mọi người tránh ra ra một con đường.

Hôn mê hơn bốn năm có thể tỉnh lại, chuyện này đối với tất cả người chữa bệnh và nhân viên chăm sóc mà nói, đều là thật kỳ tích đáng mừng!

Bọn họ kìm lòng không được vỗ tay chúc mừng, mà Đường Hạo Nam sau khi đẩy cửa ra, lập tức đóng cửa phòng lại.

"Anh Hạo Nam... Anh ở đâu? Em sợ... Anh ở đâu? Đây là chỗ nào?!" Vừa mới tiến vào cửa, liền nghe được âm thanh thuộc về Đồng Y Mộng, đã lâu không còn nghe thấy.

Nhưng cô ta, không có ở trên giường.

Trên giường công chúa hồng nhạt, trống trơn.

"Mộng Mộng..."

"Anh Hạo Nam?!" Từ trong góc truyền đến âm thanh suy yếu, Đường Hạo Nam xoay người, nhìn về phía góc tường.

Đồng Y Mộng mặc áo ngủ hồng nhạt, trên đầu mang theo nón len màu đỏ, ngồi chồm hổm ngồi ở góc, cô ta cuộn mình thành một khối, vốn dĩ người dã rất gầy, khiến cho cô ta xem ra thật sự thành một khối.

Sắc mặt tái mét như tờ giấy, toàn thân đang run run.

Đường Hạo Nam nhìn người đang ở góc tối kia, lòng đang thắt lại, đang sợ, không dám đi qua.

"Hạo Nam... Anh..." Giọng Đồng Y Mộng khàn khàn vô cùng, cô ta giống không còn khí lực nói chuyện, hai mắt nhìn Đường Hạo Nam.

Anh, anh tuấn như vậy.

So với lúc trước, càng thành thục có mị lực rồi.

Đường Hạo Nam nhìn Đồng Y Mộng gầy trơ xương, vẻ mặt đầy nước mắt, tâm tình vạn phần phức tạp.

Anh tiến lên trước di chuyển hai bước, một đôi con ngươi đen nhánh, phức tạp nhìn Đồng Y Mộng gầy trơ xương ở góc tối kia.

"Anh Hạo Nam..." Đồng Y Mộng cật lực bò dậy, thân thể nhỏ mảnh như cây gậy trúc quả thực tùy thời sẽ ngã sấp xuống, cô ta đi về phía trước hai bước, đầu gối giống như nhũn ra, gần như muốn ngã xuống.

Cô ta đi về phía trước hai bước, thân thể liền muốn ngã sấp xuống, Đường Hạo Nam một cái bước xa tiến lên, đem thân thể nhở bổng của cô ta kéo vào trong lòng.

Cô ta thật sự, cực kỳ gầy.

"Anh Hạo Nam... Em... Em xảy ra chuyện gì... Nơi này là chỗ nào? Tại sao có quá nhiều bác sĩ như vậy?" Đồng Y Mộng khóc hỏi, vùi đầu ở trong ngực của anh, hai tay gắt gao chặt chẽ ôm lấy eo của anh.

Lời Đồng Y Mộng nói, như là cây dây gai, từng phát từng phát một quật vào trong lòng Đường Hạo Nam!

Lòng bàn tay dán lên lưng của cô ta, đụng đến chính là toàn xương là xương.

Cô ta tại sao lại hỏi câu này, chẳng lẽ cô ta quên chuyện tai nạn xe cộ rồi sao?

Lòng Đường Hạo Nam thắt lại, "Mộng Mộng..." Anh khàn giọng hô tên cô ta, âm thanh vô cùng ám khàn, đầu óc vẫn là một mảnh trống không, không biết nên nói với cô ta cái gì, không biết nên như thế nào đối mặt.

Đã từng trong bốn năm, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc, nằm mơ đều đã tại chờ đợi Đồng Y Mộng tỉnh lại...

"Anh Hạo Nam... Em xảy ra chuyện gì? Vừa tỉnh ngủ, em tại sao lại thành như vậy rồi hả?" Đồng Y Mộng ở trong lòng anh nức nở, thống khổ hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.