Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 163: Nhìn bọn họ ôm ấp cùng một chỗ



Hạ Nhất Nhiễm ấp a ấp úng, loại chuyện này thật đúng là khó nói ra miệng.

Dù sao, giữa hai người còn có ngăn cách, không giống như khi còn ngọt ngào lúc trước, vô cùng thân thiết tự nhiên như vậy.

"Em cái gì?! Thân thể không thoải mái sao?" Đường Hạo Nam cảm thấy Hạ Nhất Nhiễm là lạ, căn bản không nghĩ đến là phương diện kia, vội vàng hỏi.

Bàn tay to lớn ấm áp đã xoa lên trán cô, "Không phát sốt mà... Tới cùng xảy ra chuyện gì rồi?!"

"Không sao hết! Ngủ đi!" Nghẹn chết anh đi! Cô tức giận nói, nhắm hai mắt lại, cảm thấy chính mình đối với anh quá tốt rồi. Tuy đã nói trước cứ như thế sống tiếp, nhưng mà, không danh không phận, quan hệ chính là, cô là mẹ anh là cha của con trai.

Người phụ nữ này, muốn cái gì đây?

Đường Hạo Nam thầm nghĩ, nhắm lại hai mắt, ôm lấy cô, bụng dưới lại vẫn từng đợt khô nóng, bành trướng khó chịu, chỉ có thể nhịn.

Chưa bao giờ thích bắt buộc cô, nhớ rõ mấy năm sau khi kết hôn, anh kỳ thật hoàn toàn có cơ hội Bá Vương ngạnh thượng cung với cô, lại tại mỗi lần cô kiên quyết không theo, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Anh có kiêu ngạo của mình, hi vọng cô là cam tâm tình nguyện.

Hiện tại, đừng nói là bắt buộc, liền tính cầu hoan, anh cũng tuyệt không mở miệng.

Tinh tường biết, cô không thích anh, chỉ là muốn cho bọn nhỏ một gia đình hoàn chỉnh, trong điều kiện tốt đẹp mà lớn lên.

Không có tình yêu, anh sẽ không muốn.

Anh rõ ràng muốn, lại không muốn, Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng không khỏi vì năng lực tự kiềm chế của anh mà khen ngợi, cũng cực kỳ thưởng thức điểm này của anh, sẽ không tùy tiện cùng phụ nữ lên giường, liền tính trước kia đều không từng có.

Xoay người, ở trong ngực anh cọ xát, ôm chặt eo anh, mặt chôn trong lồng ngực anh, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận lười biếng, an tĩnh ngủ.

Cô đồng ý đối mặt anh, dạy Đường Hạo Nam tim đập nhanh.

Không khỏi trở tay ôm chặt cô.

Có anh làm ổ chăn, giường ngủ cũng cực kỳ ấm áp. Nghĩ đến lúc mang thai, cùng Lục Ngộ Hàn rời đi, chính mình mỗi đêm một mình ngủ trên giường, khi đó nghĩ đến nhiệt độ cơ thể Đường Hạo Nam, đều là đau thấu cõi lòng.

Không khỏi đem anh ôm chặt hơn.

"Đường Hạo Nam, anh nhớ kỹ, không được lại rời bỏ mẹ con em... Không cần sau khi cho mẹ con em ấm áp cùng yên ổn, lại vứt bỏ... Không được như vậy..." Cô nhẹ giọng nói, sợ anh còn có thể rời đi, sợ cái nhà này còn có thể tan rã, sợ sau khi cô lại sản sinh ỷ lại với anh, anh lại vứt bỏ mình...

Đường Hạo Nam cười khổ, tim cũng thắt lại, "Em có lầm hay không? Vẫn đều là em muốn rời bỏ anh, không phải anh từ bỏ em mà?! Hạ Nhất Nhiễm, cho dù là sáu năm trước hay vẫn lại là hiện tại, anh chưa từng nghĩ tới vứt bỏ em, đều là em, cái người phụ nhẫn tâm, vô tình em, luôn tiêu sái như vậy, nói đi, liền cố ý đi mất!"

Anh ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.

Cho dù sáu năm trước, anh đều đã một mực níu kéo, không nguyện ly hôn, mà cô, cuối cùng ép anh.

Tới cùng ai nhẫn tâm, vô tình hơn ai đây?

Cô nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.

Nói đến cùng, chính mình trước kia cũng quá kiêu ngạo, nhìn đến Đồng Y Mộng tỉnh dậy, liền tan vỡ, cố ý muốn ly hôn, rời xa anh.

Tới cùng là vì yêu anh nhiều hơn, hay vẫn lại là, lòng tự tôn lớn hơn?

"Đó cũng là vì anh xứng đáng, anh chưa từng trực tiếp nói muốn giữ em lại, thời khắc quan trọng, anh cũng không tin tưởng em..." Cô nói khẽ, Đường Hạo Nam nặng nề mà vỗ nhẹ lên lưng cô, có phần dùng lực.

"Được rồi, là lỗi của anh, đều là do anh sai! Anh nợ em!" Anh cưng chiều nói, "Không cần phải xoắn xuýt ai phải ai trái, em chỉ cần nhớ kỹ, lúc em đau khổ, anh so với em càng đau hơn..." Lúc anh đau khổ, em lại nhìn không tới.

Hạ Nhất Nhiễm tay ở sau lưng anh nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhớ đến anh mấy năm nay chịu đủ hành hạ tinh thần, còn những tổn thương phía sau mà anh đã chịu, mũi chua cay xè.

Trước kia, có một cặp người yêu, nữ yêu nam, nam cũng yêu nữ, lại bởi vì hiểu lầm, hai người mới xa càng thêm xa.

Người phụ nữ đã từng vì người đàn ông mình yêu, cản Axit Sunfuric đậm đặc, bị thương nặng ở sau lưng.

Người đàn ông về sau vì người phụ nữ mình yêu, cản một viên đạn...

Mấy năm nay, người đàn ông nhớ đến người phụ nữ của mình, nhớ đến đêm không thể say giấc, dựa vào thuốc ngủ mới có thể bảo trì giấc ngủ, bởi vậy, cũng mắc bệnh nặng...

Đúng vậy, kỳ thật vẫn đều là đôi bên đều tổn thương.

Trước kia, cô yêu anh như vậy mà...

Hai người dần dần chìm vào giấc ngủ, cả hai ôm chặt nhau, sưởi ấm cho nhau, gắn bó kề cận bên nhau.

...

Tô Tiểu Quả tại Sùng Xuyên khai trương chi nhánh đầu tiên, Hạ Nhất Nhiễm là cổ đông lớn, hai chị em cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện năm đó, tình cờ chính là, vị trí chi nhánh lại chính là cửa hàng bánh ngọt kia.

Hiện tại mặt tiền cửa hàng khí phái, cao cấp hơn so với trước kia rất nhiều.

Toàn bộ nguyên liệu đều vận chuyển từ Pháp về, đầu bếp làm bánh ngọt cũng đều là người Pháp.

Bưu thiếp trên tường vẫn được giữ lại.

Kha Dịch Thần cho người gửi tới lẵng hoa, chỉ chốc lát, bản nhân cũng trình diện rồi.

Toàn thân mặc tây phục thủ công thẳng tắp, áo sơ mi màu bạc bên trong tôn lên cà- vạt tối màu.

Thoạt nhiên liếc mắt một cái, Hạ Nhất Nhiễm thật đúng là bị anh ta làm kinh diễm đến chỗ, về mặt ngoại hình anh ta thành thục rất nhiều, xem ra là rất có phong độ thân sĩ, ai biết, kỳ thật là cái mặt người dạ thú.

Tô Tiểu Quả nhìn đến Kha Dịch Thần, liền sẽ nghĩ tới đứa bé kia, cái khác vô cảm rồi...

Đường Hạo Nam thấy Kha Dịch Thần tới, đề cao cảnh giác, cũng không đuổi anh ta đi.

"Tiểu Quả, chúc mừng!" Kha Dịch Thần đôi mắt đen láy thâm sâu khóa chặt Tô Tiểu Quả, khẽ cười nói, rồi sau đó, mới nhìn sang Hạ Nhất Nhiễm.

"Chúc mừng!"

"Cảm ơn Kha tổng." Hạ Nhất Nhiễm phóng khoáng nói, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười chế giễu, làm sao cũng không muốn nhìn đến anh ta dù chỉ một giây.

"Kha tổng hôm nay một mình đến à? Phu nhân La tổng của anh đâu? Sao lại không thấy bà ta? A..., nghe nói La tổng đến thời kỳ mãn kinh, Kha tổng hẳn là bị quản được cực kỳ nghiêm đi? Lẵng hoa này đưa đến, chúc phúc chúng tôi đã nhận rồi, Kha tổng khẩn trương về đi, trở về bị La tổng phạt quỳ bàn chải sẽ bị mọi người chê cười đấy!"

Đường Hạo Nam khôi phục bộ dạng độc mồm độc miệng, hai tay bỏ vào trong túi quần đi tới mở miệng chế giễu, kiêu ngạo mà ngưỡng cằm, liếc Kha Dịch Thần, hướng anh ta nói móc châm chọc.

Anh tinh tường biết, đây là nhục nhã lớn nhất của một người đàn ông kiêu ngạo như Kha Dịch Thần!

Quả nhiên, Kha Dịch Thần sắc mặt khẽ biến đổi, Tô Tiểu Quả cũng vậy, người đàn ông này, vẫn lại cùng La Kỳ một chỗ...

"Đường tổng, tôi đây là tới chúc mừng Hạ tổng cùng Tiểu Quả, nếu như tôi nhớ không lầm, tiệm bánh ngọt này anh không có chút cổ phần nào, anh có tư cách gì, hoặc là lấy cái thân phận gì, ở đây nói chuyện cùng tôi?" Kha Dịch Thần trên mặt chứa cười, sâu xa nói.

Anh ta đang châm chọc Đường Hạo Nam xen vào việc của người khác, châm chọc anh cùng Hạ Nhất Nhiễm đã không phải vợ chồng, anh không có tư cách nói chuyện.

Lúc này, Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên mở miệng.

"Kha tổng, Đường tổng là bạn trai tôi, anh ấy vừa rồi là đang giúp tôi nói chuyện với anh, nếu chúc phúc xong rồi, Kha tổng mời trở về đi. Phụ nữ thời kỳ mãn kinh rất cần người quan tâm, anh cần phải chăm sóc La tổng cho tốt đấy..."

Hạ Nhất Nhiễm đây là cùng Đường Hạo Nam kẻ xướng người hoạ, vì Đường Hạo Nam giải vây.

Cô cũng từ đáy lòng xem thường Kha Dịch Thần.

Kha Dịch Thần trên mặt tự nhiên là không nhịn được, hơn nữa Tô Tiểu Quả ở đây, không biết vì sao, giờ phút này cảm giác đến vô cùng xấu hổ!

Anh ta nghiêng người, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Tiểu Quả, Tô Tiểu Quả cũng nhìn anh ta, Kha Dịch Thần khóe miệng lộ ra một nụ cười chân thành, ngực co thắt, cô bé này, đã không còn là cô gái mạnh mẽ kiên cường năm đó luôn thích ăn mặc tùy tiện, lại tràn ngập chính nghĩa kia.

Hiện tại đã lớn xinh thành một người phụ nữ duyên dáng trí tuệ rồi.

Còn nhớ rõ, một ngày nào đó, cô gái dũng cảm kia, ôm anh ta nói, thích anh ta.

Lại bị anh ta nhẫn tâm đẩy ra.

Anh ta nói, cô không phải mẫu người anh ta thích, anh ta không muốn trêu đùa cô!

Tô Tiểu Quả dời tầm mắt, ngực một trận đau nhức, yết hầu tắc nghẹn.

"Kha tổng, cám ơn anh chúc phúc, đây là vật kỷ niệm." Cô tự nhiên đi lấy một phần vật kỷ niệm cho anh ta, đối anh ta nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn." Kha Dịch Thần nhiều cô nhìn một cái, nhàn nhạt nói.

Là một phần đồ ngọt, dùng hộp sa hoa đóng gói lại, mặt trên thắt một cái nơ màu tím, Kha Dịch Thần nhận lấy rồi.

Rồi sau đó, nhanh chóng rời đi.

"Cảm ơn Hạ tổng vừa rồi đã giải vây..." Đường Hạo Nam đầu hướng tới Hạ Nhất Nhiễm nghiêng đi, khóe miệng ôm lấy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nói khẽ.

"Anh bớt đắc ý đi!" Cô cười nói.

Cách đó không xa, Hạ Khả San cùng bạn trai của cô đi đến, Hạ Nhất Nhiễm kích động đi đến đón tiếp.

Tình cờ chính là, Lục Ngộ Hàn từ một bên khác đi tới, Đường Hạo Nam nhanh chân đến nghênh đón, mọi người trò chuyện một hồi.

Buổi tối trong phòng bao của khách sạn, một bàn đều là bạn bè thân thiết đang ăn cơm.

"Cậu, mẹ con giới thiệu cho người đối tượng xem mắt, cậu đã gặp mấy người rồi?" Giọng Đường Hạo Nam truyền tới trong tai những người khác, Hạ Nhất Nhiễm cố ý nhìn Hạ Khả San, nha đầu kia, tại sao không thể dũng cảm một chút.

"Hai ba người rồi, cũng không quá thích hợp!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Liền biết mẹ con tìm những người này, đều là dưa vẹo táo nứt, hôm nào con tìm giúp người, lấy điều kiện này của cậu, muốn cái dạng gì không có?! Con thấy hay là tìm cho người một Lolita đi!" Đường Hạo Nam uống vào chút rượu, giọng nói chuyện rất lớn.

"Cái gì Lolita? Tìm cho cậu người thành thục ổn trọng một chút, có thể quản gia đình là đủ rồi!" Lục Ngộ Hàn giương giọng nói, hai gò má cũng là phiếm hồng.

Anh kỳ thật đã sớm nghĩ thông suốt, Hạ Nhất Nhiễm đời này đều khó có khả năng cùng với anh, cảm giác dành cho cô cũng sớm phai nhạt, chính là hi vọng cô có thể sống tốt, may mắn được hạnh phúc.

Hạ Khả San không thoải mái liền uống hai ly rượu, lập tức, đứng dậy, lôi kéo người bạn trai bên cạnh muốn đi.

"San San, em làm sao thế?"

"Chị! Em mệt chết đi, tất cả mọi người là người mình, liền không khách sáo với các người, chúng em đi trước đây." Cô nhàn nhạt nói, không nhìn Lục Ngộ Hàn liếc mắt một cái.

Tại sao?

Không thể là cô...!

Ghét bỏ cô không thành thục ổn trọng sao? Không thể làm việc nhà, quản lý gia đình sao? Hay là chán ghét xuất thân của cô, ghét bỏ cô đã từng là gái hư...

Hạ Khả San trong lòng không thoải mái.

Lục Ngộ Hàn cúi đầu, vẫn uống luôn rượu, Hạ Nhất Nhiễm sau khi trở về, thở dài.

"Đừng có khuyên ta... Chênh lệch mười mấy tuổi... Liền tìm cho ta người tuổi tác không chênh lệch lắm... Có con xong ly dị cũng được...!" Lục Ngộ Hàn cam chịu nói, nói xong liền đứng lên.

Hạ Nhất Nhiễm hiểu rõ ý của anh, Đường Hạo Nam cũng biết, vừa rồi là cố ý nói như vậy nói, kích động anh.

"Tình yêu, tuổi tác chênh lệch thì có là gì chứ! Cậu, người lại không già..."

"Không nói nữa!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng quát, Hạ Nhất Nhiễm không nói nữa, đỡ anh đi ra ngoài, Đường Hạo Nam cùng Tô Tiểu Quả đi tính tiền.

Lúc tính tiền xong đi ra ngoài, chỉ thấy Lục Ngộ Hàn cùng Hạ Nhất Nhiễm ôm ấp ở một chỗ!

Đường Hạo Nam tim, hung hăng thắt lại.

"Cậu, thực xin lỗi... Người là người đàn ông tốt, là con không có phúc khí này, người dũng cảm một chút, San San là thật thích người...!"

"Đừng nói nữa!" Lục Ngộ Hàn đẩy cô ra, xoay người đi, mở cửa lên xe.

Hạ Nhất Nhiễm xoa xoa nước mắt, cảm thấy cực kỳ có lỗi với người đàn ông lớn tuổi này.

Đường Hạo Nam nhìn bóng dáng Hạ Nhất Nhiễm đứng sừng sững trong gió rét, một cái chớp mắt kia, cảm giác cô cũng thích Lục Ngộ Hàn, đủ loại cách trở, nên không có cách nào cùng với cậu đi...

Khóe miệng anh chua xót cong lên, lúc Hạ Nhất Nhiễm xoay người nhìn đến anh, vội vàng lau nước mắt còn vươn trên mặt, "Tiểu Quả đâu?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.