Ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Phong nhanh chóng thay sang bộ đồng phục hàng ngày. Vừa ngả lưng xuống ghế trong phòng nghỉ, đôi mắt anh nặng trĩu như muốn khép lại.
"Bác sĩ Lục!"
Giọng nói gấp gáp của y tá Lưu khiến anh bừng tỉnh, vội ngồi dậy
"Có chuyện gì thế, y tá Lưu?"
"Có người muốn gặp anh"
Lục Phong cau mày, rồi theo chân y tá Lưu ra khuôn viên bệnh viện. Khi thấy người đang đứng đợi, anh hơi bất ngờ
"Chú Lâm? Chú tìm cháu à?"
Ông Lâm mỉm cười gật đầu: "Phải, chú ghé qua xem chút thôi"
Hai người chọn chiếc ghế đá dưới tán cây, không khí có chút lặng lẽ
"Chú tìm cháu có chuyện gì quan trọng sao?"
Lục Phong lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã đoán ra phần nào
Ông Lâm trầm ngâm vài giây, rồi hỏi
"Chú đến xem công việc của cháu, không làm phiền cháu chứ?"
"Không đâu ạ, cháu cũng vừa xong ca"
Ánh mắt ông Lâm có chút ngại ngần xen lẫn lo âu. Lục Phong hiểu ý, không vòng vo
"Chú lo chuyện của cháu và Hân Nghiên phải không?"
Ông Lâm cười gượng: "Đúng vậy, làm bố chú chỉ có mỗi cô con gái. Giờ nó nói kết hôn, chú không thể không lo lắng"
Lục Phong mỉm cười, đáp bằng sự chân thành
"Nghiên Nghiên dù không phải là người tài năng nhất, nhưng sự nỗ lực và ý chí của cô ấy làm cháu rất khâm phục. Cháu thấy điều đó còn đáng quý hơn bất cứ điều gì"
Ông Lâm hơi ngạc nhiên: "Vậy cháu thấy con bé là người thế nào?"
Không hề do dự, Lục Phong đáp ngay
"Cô ấy là người cháu thích. Có lúc cô ấy ngang ngược, tùy hứng, nhưng chính những điều đó khiến cháu không thể rời mắt. Trên đời này, chỉ có cô ấy mới làm cháu cảm thấy đặc biệt"
Ông Lâm bật cười lớn: "Cái tính bướng bỉnh đó cũng là điểm khiến cháu chú ý
à?"
Lục Phong gật đầu, ánh mắt kiên định
Ông Lâm im lặng một lúc rồi hỏi
"Chuyện kết hôn hai đứa đều đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lục Phong trầm giọng, nghiêm túc: "Cháu không dám hứa hẹn nhiều, nhưng hiện tại, cháu bằng lòng kết hôn với Hân Nghiên và giữ trọn lời hứa với cô ấy"
Những lời này như liều thuốc an thần khiến ông Lâm nhẹ nhõm hơn
Mặc dù Hân Nghiên là đứa con gái bướng bỉnh, có thể nói cô lạnh lùng nhưng ông biết đó chỉ là vỏ ngoài mà cô tạo dựng lên để bảo vệ bản thân
Ông sợ một ngày không còn trên đời này người ông lo nhất cũng là con gái.
Về đến nhà sau ngày dài mệt mỏi, Lâm Hân Nghiên quăng túi xách lên ghế, vừa định ngả lưng thì tiếng chuông cửa vang lên
"Ai thế nhỉ?"
Cô ra mở cửa, nhưng bên ngoài hoàn toàn vắng lặng
Nhíu mày định đóng cửa lại, cô bỗng thấy một chiếc hộp màu nâu đặt ngay ngưỡng cửa
Cầm chiếc hộp vào nhà, cô cảnh giác nhìn xung quanh
Sau vài giây lưỡng lự, cô quyết định mở ra. Đôi mắt trợn tròn khi bên trong là chất lỏng đỏ rực như máu và... bảng tên của Lục Phong
"Không phải bảng tên của anh ấy sao?"
Tim cô đập mạnh, tay run run lấy điện thoại gọi ngay cho Lục Phong
"Alo, Lục...Lục Phong!"
...
"Anh đang ở đâu? Ở yên đó, tôi đến ngay!"
Tắt máy, cô không chần chừ, Hân Nghiên vơ vội chìa khóa xe, lao xuống ra hầm để xe
Ngồi vào xe, cô lại nhìn bàn tay vẫn còn dính vết máu, vội lấy hộp giấy trong xe lau sạch rồi mới khởi động xe
Chiếc xe lướt đi trong màn đêm, lòng cô ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ.
Có lẽ ngoài lúc thấy mẹ cô mất ra thì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua trong người cô lại có một nỗi sợ như vậy
Cô chưa thể chắc chắn được nỗi sợ ấy là gì, nhưng nghĩ đến anh thật sự xảy ra chuyện gì cô không biết bản thân sẽ như thế nào