Ngón tay Bạch Long khẽ cạ vào lòng bàn tay cô. Lâm Hân Nghiên vẫn giữ nụ cười, nhưng nhanh chóng rút tay về và ngồi xuống
Bạch Long nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia đầy ẩn ý, anh cũng ngồi xuống
"Mời anh chọn đồ uống"
Bề ngoài cô vẫn cười nói, nhưng tay đặt dưới bàn đã nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch từng ngón tay
Ánh mắt của Bạch Long như dán chặt vào cô, ánh nhìn trần trụi khiến cô chỉ muốn đấm thẳng vào mặt anh ta
Nhưng thay vào đó, cô khẽ nhếch môi, nén lại cảm xúc
(Đừng có mà nhìn tôi như thế. Nếu không phải vì lợi ích công ty, ánh mắt đó của anh tôi đã tặng cho lũ chó hoang rồi. Nhịn... Lâm Hân Nghiên, mày phải nhịn!)