Vô Tiên

Chương 727: Xích Minh Điện (2)



Tu sĩ mập mạp cười hì hì, xoay người lại, nhìn về phía Lâm Nhất hô:

- Vị đạo hữu này vẫn theo phía sau ta, ta lại nghĩ ngươi là đồng bọn của bọn họ, thực sự là thiên đại hiểu lầm! Nếu ngươi có thể giúp ta ngăn địch, ta mang ngươi đi Hoàn Thiên Cảnh?

- Mập mạp, ngươi là cố tình muốn kéo người chịu tội thay!

Một người mắng.

- Khà khà! Hai vị đạo hữu! Hai vị đại ca! Bước ngoặt sinh tử, ngươi để ta thử xem một chút a! Nếu hắn thấy chết mà không cứu, loại người này kéo tới chịu tội thay cũng rất tốt nha!

Tu sĩ mập mạp cúi đầu khom lưng nói, rồi lại ra tay cực nhanh, một thẻ ngọc đột nhiên bay về phía Lâm Nhất, còn không quên hô:

- Địa đồ này, xem như là thù lao của đạo hữu!

- Tên béo đáng chết, ngươi thực là chán sống!

Một người nộ quát một tiếng, cùng với đồng bạn nhìn về phía thẻ ngọc.

Lại tới nữa rồi, kế sách họa thủy đông di, đơn giản lại dễ dùng. Lâm khoát tay nắm lấy thẻ ngọc, thấy hai tu sĩ kia đã mặt đầy sát ý đi tới.

Thẻ ngọc căn bản không phải địa đồ gì, mà là một phần công pháp. Xem ra trên người tu sĩ mập mạp kia có không ít đồ tốt!

- Đa tạ Xuất Vân Tử đạo hữu ban tặng!

Lâm Nhất vừa lên tiếng, tu sĩ mập mạp kia nghe tiếng ngẩn ra, thần sắc cấp tốc biến ảo, thất thanh nói:

- Ai u! Cầm nhầm, đó là công pháp bảo bối của ta! Không đúng, tiếng nói của ngươi rất quen, sao ngươi biết đạo hiệu của ta?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất cười ha ha, chậm rãi bước về phía trước. Hắn không để ý tới tu sĩ mập mạp, mà đón lấy hai người kia nói:

- Ta cũng có đồ vật hai vị muốn, không biết có cảm thấy hứng thú không?

Nói xong, người đã đi đến trước người đối phương năm trượng, lật bàn tay một cái, xuất hiện bốn lá cờ nhỏ. Không đợi đối phương có ứng đối, chỉ thấy bốn đạo lưu quang lóe lên, thủ quyết dẫn động, Tứ Tượng Kỳ Trận trong nháy mắt bị kích hoạt.

Trong lòng hai người kia biết trúng kế, vội lui nhanh rời đi, nhưng đã muộn, phía sau một mảnh mù mịt, đường lui đã không còn. Tu sĩ mập mạp cũng hiểu được, sắc mặt phát khổ, cấp tốc xoay quanh.

Lần đầu dùng trận pháp khốn địch, lần đầu thấy có hiệu quả, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những thứ này, đều vì tu sĩ mập mạp, còn không phải là sợ hắn chạy!

Lâm Nhất một tay cầm Xích Viêm Kiếm, ép thẳng tới đối phương. Một người đang tự tìm lối thoát, không ngờ một đạo kiếm quang chém xuống đầu, hắn vội khởi động phi kiếm ngăn trở, oanh một tiếng, không nhìn thấy tung tích địch nhân, chỉ thấy Hỏa Long rừng rực kéo tới.

Người kia kêu thảm một tiếng, bị ngọn lửa thôn phệ. Tuy đồng bạn gần trong gang tấc không thấy được tình hình, nhưng nghe được động tĩnh, dưới sự kinh hãi, vội gia trì lên người vô số đạo phù chú, chỉ thấy ba Hỏa Long lao đến bên người. Thời điểm đối phương mệt mỏi ứng phó, Lâm Nhất khoát tay triệu hồi ra một thanh phi kiếm khác, mạnh mẽ đánh xuống.

Trừ Lang Nha Kiếm, trên tay Lâm Nhất chỉ có một thanh linh khí phi kiếm, đây là ở ngoài Hoàn Linh Cốc đánh giết Hắc y nhân thu hoạch. Tuy dùng không thuận lợi bằng Lang Nha Kiếm, nhưng uy lực của nó cũng không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường có thể địch.

Một chiêu kiếm đánh xuống, ầm ầm vang vọng, bùa chú thành hộ giáp nghiền nát, tu sĩ kia bị phách làm hai nửa. Tiện tay bắn ra quả cầu lửa thiêu đi thi thể, thu thập phi kiếm và Túi Càn Khôn của đối phương, Lâm Nhất chuyển tới trước người tu sĩ mập mạp.

Tu sĩ mập mạp còn tìm tòi chung quanh, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhất hiện thân, sợ đến giật bắn người. Hắn vươn ngón tay, liên tiếp lui về phía sau, cả kinh kêu lên:

- Vị đạo hữu này, ngươi muốn giết ta sao!

Lúc này Lâm Nhất chậm rãi đứng thẳng người, dung mạo cũng khôi phục bình thường.

Tu sĩ trung niên trước kia đã không thấy, đứng ở trước mắt chính là một người trẻ tuổi quen mặt. Sắc mặt tu sĩ mập mạp run lên, giống như lão hữu gặp lại kinh hỉ nói:

- Quả nhiên là Lâm huynh đệ! Ta nói vì sao tiếng nói quen thuộc như vậy! Ha ha!

Lâm Nhất mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vì sao ngươi trốn ta?

Người trước mắt là Xuất Vân Tử trong Tề Vân thành. Ở dưới Huyền Thiên Phong, thân hình người này mập mạp cực kỳ dễ nhận, Lâm Nhất vẫn vì thế mà cực kỳ kinh ngạc.

Một cung phụng ở trên hải đảo, một tu sĩ Luyện Khí năm tầng, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Đại Hạ, xuất hiện ở Huyền Thiên Phong? Ở trong Hư Vô Cốc, Xuất Vân Tử vội vội vàng vàng rời đi. Lúc ở miệng cốc, Lâm Nhất vừa xuất cốc, người này lại vội vàng thi triển độn thuật bỏ chạy. Nhìn như trùng hợp, nhưng bản ý là đang tránh né mình.

Nghi vấn trùng trùng, nên Lâm Nhất mới hỏi như vậy.

- Ai nha! Lâm huynh đệ hiểu lầm! Ngươi ta gặp lại thật vui, ta sao dám có cử chỉ vô lễ? Ngươi xem, trận pháp này cũng vô dụng, sao không triệt hồi đi!

Lâm Nhất cười cười, chắp hai tay sau lưng xoay người sang chỗ khác, nhẹ giọng nói:

- Ngươi một Luyện Khí tầng năm, rời xa hải đảo tham gia hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, nhất định là có mục đích.

Con ngươi của Xuất Vân Tử chuyển động mấy lần, cười khà khà.

Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào Xuất Vân Tử, từng chữ từng chữ nói:

- Ta muốn biết, mục đích của ngươi đến tột cùng là cái gì?

Thần sắc của Xuất Vân Tử hơi ngưng lại, đột nhiên nhảy lên, quơ hai tay kêu gào:

- Ta cái gì cũng không biết, ngươi giết ta đi!

Sắc mặt Lâm Nhất chuyển lạnh, hắn mang theo sát ý uy nghiêm đáng sợ, hừ nói:

- Nói không sai, giết ngươi, ta sưu hồn cũng có thể biết được tất cả!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.