Vô Thường

Chương 953: Thành công?



Thời điểm bế quan một năm trước, mình chỉ đi được gần bốn trăm trượng, hôm nay thì nào?

Khóe miệng Đường Phong hiện ra một nụ cười, một bước từng bước lên Ngự Thần Sơn.

Đỉnh núi xuất hiện một đạo hào quang lóng lánh, từ trên đỉnh Ngự Thần Sơn bay xuống.

Đường Phong không ngẩn đầu lên, một thanh ám khí xuất hiện, được cương khí điều khiển, tinh chuẩn và hoàn mỹ đánh vỡ công kích của Ngự Thần, lực đạo không lớn không nhỏ, tốc độ không nhanh không chậm, hoàn toàn phá vỡ công kích của Ngự Thần.

Từng bước một đi lên trên, công kích của Ngự Thần từng lớp lại từng lớp, mỗi một lớp đều nhiều hơn một đạo công kích, nhưng từ đầu đến cuối, thần sắc Đường Phong vẫn bình bình đạm đạm, không có chút gợn sóng.

Liên tiếp có một thanh ám khí gia nhập vào trận doanh ám khí, xung quanh Đường Phong, giống như Bách Điểu Triều Phượng, dưới sự điều khiển của khí huyệt và cương khí, đánh nát công kích của Ngự Thần.

- Ba ba ah...

Thanh âm liên tiếp vang lên, tiếng nổ rất có tiết tấu, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe ra được, cứ cách mỗi bước lại có tiếng nổ, không kém mảy may.

Một trăm trượng, nhẹ nhõm vượt qua, không có chút áp lực nào.

Hai trăm trượng, vẫn vượt qua dễ dàng, không có chút áp lực.

Ba trăm trượng cũng giống như thế...

...

Mà cường độ công kích của Ngự Thần trên đỉnh núi không có gia tăng, tốc độ và lực công kích, vẫn giống như đạo công kích lúc ban đầu, chỉ đạt tới trình độ Địa giai.

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà ở dưới núi lộ ra dị sắc, tán thưởng không ngớt. Bởi vì dù là hai người bọn họ, cũng không nghĩ tới, bởi vì họ cũng không làm được như Đường Phong, làm cho công kích của Ngự Thần trở nên mạnh mẽ.

Tuy tình huống lúc này không có phát sinh gì nhiều, nhưng cũng phát sinh qua, khoảng cách ba trăm trượng, đã thể hiện ra cách khống chế lực đạo và lực đạo công kích một cách vi diệu.

- Thiên Hà huynh, biện pháp này của hắn, còn tiết kiệm sức lực và đơn giản hơn chúng ta nhiều

Tần Thả Ca cười khổ một tiếng, thời điểm hắn và Huyết Thiên Hà xông núi, đều phải dùng chưởng và quyền để phá vỡ công kích, chỉ có thể dùng chưởng và quyền đánh ra.

Còn Đường Phong thì quá dễ dàng, quá thành thạo, thân thể không cần động, cộng thêm ba trăm thanh ám khí không ngừng bay múa, đánh vỡ toàn bộ công kích, hơn nữa cách khống chế lực đạo vô cùng hoãn mỹ.

Đối lập chính là, cử động hiện tại của Đường Phong như nghệ thuật, mà động tác của hai người quá thô bạo.

Phương pháp xông núi này vô cùng đơn giản, nhưng dù là Tần Thả Ca hay Huyết Thiên Hà, cũng không có biện pháp làm được tới trình độ như Đường Phong.

Đúng là cảnh giới của bọn họ là Linh giai thượng phẩm đỉnh phong, cao hơn Đường Phong vài cấp bậc, nhưng cảnh giới cao, không có nghĩa là làm được tất cả.

Giống như Đường Phong dùng khí huyệt toàn thân tuôn ra cương khí điều khiển ám khí, chẳng những phải tính toán tốc độ và lực đạo của ám khí, còn phải điều khiến chúng đánh vỡ công kích của Ngự Thần và lộ tuyến quay về, nhiều vô số, chẳng những gánh nặng tâm thần cực lớn, đối với cách khống chế cương khí vi diệu cũng có yêu cầu cực cao.

Tâm tính khí chất của một người, có liên quan đến thói quen sử dụng chiêu thức của hắn rất lớn. Tần Thả Ca dùng chưởng, Huyết Thiên Hà dùng quyền, cho nên Tần Thả Ca tao nhã, Huyết Thiên Hà bá đạo tuyệt luân. Hai vị này đều dùng quyền và chưởng chiến đấu cả đời, tâm tính sớm đã định hình, dù có thể sử dụng ám khí không tệ, nhưng vĩnh viễn không có khả năng đạt tới trình độ hiện tại của Đường Phong.

Cho nên, bọn họ hiểu nhưng không thể thi triển ra, ám khí chi đạo không thích hợp cho bọn họ. Nhìn biện pháp xông núi của Đường Phong đơn giản mà thèm, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

Trên Ngự Thần Sơn, Đường Phong đã đi được bốn trăm trượng, hắn dùng không đến nửa nén hương. Thành tích này đã sánh ngang với hai đại cao thủ, không phân cao thấp.

Mà bốn trăm trượng, chính là độ cao mà một năm trước Đường Phong không thể đạt tới.

Đến nơi đây, công kích của Ngự Thần đạt tới bốn trăm.

Ám khí quay chung quanh Đường Phong đã được khí huyệt khống chế đến trình độ cao nhất, chính là ba trăm sau mươi lăm chuôi, nhưng hắn vẫn không sử dụng hai tay, mà khống chế ba trăm sáu mươi lăm chuôi ám khí xuyên thẳng qua, đánh tan công kích của Ngự Thần.

Không phải do hắn không cẩn thận, hắn đi đoạn đường bốn trăm trượng này rất hoàn mỹ, mỗi một lần công kích, lực đạo không lớn không nhỏ, công kích của Ngự Thần từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi gì, nếu lúc này sơ xảy, một khi lực đạo lớn hơn một chút, đoạn đường còn lại muốn vượt qua sẽ rất khó khăn.

Năm trăm trượng, đây là giữa sườn núi, mây mù phiêu đãn bên cạnh mình, mông lung, giống như đang lạc trong chốn tiên cảnh, mà công kích phô thiên cái địa trên đỉnh núi như đòi mạng, liên tục tuôn ra.

- Ba ba ba...

Âm thanh công kích của Ngự Thần bị đánh tan vang lên liên tục, thân ảnh Đường Phong dần dần biến mất trong tầm mắt của hai đại cao thủ, sau khi vượt qua năm trăm trượng, người đứng dưới chân núi không thể nhìn thấy tính hình của người xông núi.

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà đồng thời nhắm mắt lại, nghiêng lỗ tai lắng nghe, Đường Phong vẫn thuận lợi tiến về phía trước, động tác như nước chảy mây trôi, bọn hắn rất muốn biết đoạn đường phía trước hắn đi như thế nào.

Con mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe được âm thanh, hai người từ âm thanh vẫn có thể đoán được tình huống của Đường Phong trên núi.

Tiết tấu của âm thanh vẫn như trước và chưa từng ngừng lại, một lát sau, sắc mặt Tần Thả Ca khẽ biến:

- Sáu trăm trượng!

Sáu trăm trượng, khoảng cách này đã vượt qua cực hạn lúc trước của hai người bọn họ, trước khi Đường Phong đến, bọn mất nhiều năm để vượt qua khoảng cách này, tuy chỉ có thể bước được năm trăm trượng. Nhưng Đường Phong mới tới đây được hai năm, đã vượt qua bọn họ.

So sánh cả hai bên, hai người có chút cảm giác tự ti mặc cảm. Dù sao Đường Phong không phải là Linh giai thượng phẩm, hắn chỉ đạt tới Thiên giai thượng phẩm mà thôi.

- Bảy trăm trượng.

Lại nửa nén hương trôi qua, Tần Thả Ca nói ra, trên gương mặt xuất hiện một tia xấu hổ.

Ngay cả Huyết Thiên Hà cũng thế, khí phách trên mặt đã bị ngượng ngùng thay thế.

Bởi vì, bảy trăm trượng đã là cực hạn của bọn họ. Tốt xấu gì bọn họ cũng là đỉnh phong của thế giới này, liều chết liều sống chỉ đi đến khoảng cách này, nhưng Đường Phong thì tốt rồi, bế quan một năm, không tốn bao nhiêu sức lực đã vượt qua bọn họ, hơn nữa từ động tĩnh mà suy đoán, đây vẫn chưa phải là cực hạn của Đường Phong, hắn vẫn có thể đi tiếp.

Tuy nói trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, đây chẳng khác nào nói bọn họ, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà có cảm giác rất phiền muộn.

Chẳng lẽ mình thật sự già đến mức không dùng được rồi sao?

Không đề cập tới sự xấu hổ và phiền muộn của hai đại cao thủ, đến bây giờ Đường Phong không khẩn trương cũng không được.

Đi đến trình độ này, dùng khí huyệt khống chế ám khí đã không đủ, rốt cuộc hai tay của Đường Phong đã động, theo bước chân bước ra, lại một thanh ám khí bay ra.

Ám khí bên người Đường Phong rất pha tạp, hỗn tạp, có phi đao, có phi châm, cũng có phi tiêu. Chính vì nguyên nhân này, hắn chỉ dùng một loại ám khí để xông núi, dù sao sức nặng dài ngắn của mỗi loại ám khí không giống nhau, khống chế cũng tương đối nhẹ nhàng, đáng tiếc số lượng phi đao trong Mị Ảnh không gian không đủ, chỉ có thể dùng ám khí khác thay thế, kể từ đó, độ khó khi khống chế ám khí càng thêm khó hơn.

Kiên trì đi lên, hiện tại Đường Phong cũng rất chật vật.

Đến cùng đi được bao nhiêu bước, Đường Phong đã không còn biết được, trước mắt hắn chỉ có công kích đầy trời, cùng với trình tự khi khống chế ám khí.

Ám khí bay múa đầy trời cùng với sự khống chế của khí huyệt và hai tay, mỗi lần phóng ra phá vỡ công kích của Ngự Thần, mỗi lần đều kéo về rất xảo diệu.

Thời gian trôi qua, tâm tình của Đường Phong vững vàng, cũng không phải hắn không khẩn trương, mà hắn không có thời gian để khẩn trương, trong đầu chỉ có một tín niệm duy nhất.

Tiến lên, tiến lên, tiến lên!

Chỉ khi phá vỡ hết toàn bộ công kích, leo lên Ngự Thần Sơn đỉnh, sẽ không còn bị quấy nhiễu nữa, trong khi đang điều khiến ám khí và mọi việc rất thuận lợi, tràng cảnh đã bị phá vỡ.

Ông... một tiếng, đây không phải là âm thanh lúc đánh nát công kích của Ngự Thần, mà nó đến từ đáy lòng, khi tiếng Ông vang lên, trên đỉnh núi xuất hiện một tia chấn động truyền tới.

Ông ông ông...

Âm thanh yếu ớt này và âm thanh trên đỉnh núi không có tần suất chung, nhưng thời gian qua đi, hai tần suất hòa vào làm một.

Đường Phong nhìn không thấy tình huống trên đỉnh núi, trong đã đầu đã xuất hiện một điểm sáng, lúc trước hắn đã nhìn thấy rất rõ công kích của Ngự Thần, kể cả cường độ và lộ tuyến, cộng với số lượng, cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng hiện tại đã khác, trước khi Ngự Thần phát động công kích, Đường Phong đã rõ như lòng bàn tay, tất cả tin tức đều hiện ra trong đầu hắn.

Cộng minh! Đường Phong không nghĩ tới, mình hết sức chuyên chú khống chế thần thức và ám khí, nhưng Ngự Thần lại cộng minh với mình. Mà một tia cộng minh này, không thể nghi ngờ có khả năng giúp đỡ mình ứng phó cục diện trước mắt rất tốt.

Càng ngày càng gần, khoảng cách đến đỉnh núi càng gần, tia cộng minh kia càng ngày càng mãnh liệt.

Tất cả ám khí đã ra hết, ba trăm sáu mươi lăm khí huyệt đã khống chế ám khí, hai tay cũng khống chế một trăm hai mươi chuôi! Số lượng ám khí một mình Đường Phong điều khiển, đạt gần năm trăm chuôi, số lượng này làm cho người ta kinh sợ.

Không đủ, vẫn không đủ! Đột nhiên tốc độ hai tay lại nhanh hơn vài phần, lại có mấy chuôi ám khí mới tăng thêm.

Dưới áp lực lớn lao, Đường Phong đã đột phá cực hạn của mình.

Một đôi tay, đã nhanh đến mức không thể nhìn thấy, mỗi lần huy động cũng lưu lại tàn ảnh. Thậm chí tất cả ám khí, dưới sự gia tăng tốc độ của đôi tay, đã nhanh hơn không ít.

Càng ngày càng nhiều ám khí gia nhập, cho đến khi gia nhập thêm ba mươi chuôi, Đường Phong mới đình chỉ ý niệm tiếp tục gia tăng trong đầu. Hiện tại đã là cực hạn mới, cho nên không thể tiếp tục gia tăng thêm ám khí nữa.

Đôi tay của mình, không phải là Lung Linh Thủ trong truyền thuyết, nếu Chu Tiểu Điệp có bổn sự như mình, nàng có đôi tay Lung Linh Thủ khống chế ám khí, tuyệt đối còn làm tốt hơn mình rất nhiều.

Tinh thần của con người không có cực hạn, nhưng ở một giai đoạn nào đó, thân thể con người phải đột phá cái cực hạn trước đây không thể vượt qua của mình.

Cương khí toàn thân rung động, đó là do Đường Phong đã vận chuyển cương khí đến cực hạn, thúc dục nhiều ám khí như vậy, cương khí giống như nước sông, dần dần trôi ra ngoài.

Nếu đây không phải là linh mạch, mình không có được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nếu không có Vô Thường Quyết tự chủ vận chuyển, Đường Phong đã sớm kiệt sức, mệt mỏi không bò dậy nổi.

Dù là vậy, cương khí cũng nhập không đủ xuất, đến bây giờ đã là cực hạn. Cương dịch trong đan điền đã hao tổn rất nhiều, còn thừa không có mấy.

Qua nửa nén hương nữa, Đường Phong sẽ mệt mỏi không dậy nổi.

Trong Mị Ảnh không gian, có Thiên Niên Phong Vương Lộ, nếu ăn hai hạt vào, sẽ sinh long hoạt hổ, nhưng Đường Phong không dám lấy ra, bởi vì không có thời gian để lấy.

Trì hoãn trong nháy mắt, cũng đủ làm mình thất bại trong gang tấc.

Không thành công, thì thành nhân! Tiến lên, tiến lên!

Đường Phong cắn răng, tùy ý để mồ hôi trên trán đổ xuống, quần áo toàn thân ướt nhẹp, nhưng tốc độ đôi tay vẫn không giảm xuống, khu sử ám khí bay múa.

Đột nhiên một đạo ánh sáng hiện ra trong tầm mắt, bỗng nhiên Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy còn lại hơn mười trượng, là có thể đi lên được đỉnh Ngự Thần Sơn mà ngàn năm qua không ai lên được, nhìn đạo ánh sáng sừng sửng trên đỉnh nui, giống như con mắt đầy linh tính, đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đến rồi sao? Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Đường Phong, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ.

Sau khi đi được sáu trăm trượng, hắn không có thời gian để ý đến những việc này, vừa rồi liếc mắt nhìn đỉnh núi, cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhưng thật ra phong hiểm trong đó rất lớn.

Khoảng cách đến đỉnh núi chỉ còn hơn mười trượng, đây là thành túc tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả! Chỉ sợ hắn là người đầu tiên từ trước đến nay đi được đến gần đỉnh Ngự Thần Sơn.

Nhưng đây chưa phải là điều Đường Phong mừng rỡ, chỉ có lên đỉnh núi, đó mới được xem là thắng lợi!

Từng bước một bước ra, mỗi một bước đều vô cùng gian khổ, càng tiếp cận đỉnh núi, tốc độ công kích của Ngự Thần càng nhanh, số lượng càng nhiều.

Mới đi vài chục bước, Đường Phong có ảo giác như đã qua một năm.

Chưa bao giờ thời gian trôi qua chậm chạp như lúc này.

Thể lực của mình còn có thể chèo chống, cương khí cũng còn một chút, dù tinh thần đã suy yếu, lúc này không phải là lúc dừng lại, hắn muốn nhìn thấy khoảng khắc mình giành được thắng lợi.

Giống như đã vài thập niên trôi qua, lại giống như trong nháy mắt, Đường Phong thiên tân vạn khổ, mới ứng phó được mấy chục lớp công kích của Ngự Thần.

Đỉnh núi gần trong gang tấc, Đường Phong bước ra một bước, đứng ở trước đạo ánh sáng đó.

Sau khi bước được một bước cuối cùng, công kích của Ngự Thần dừng lại, cuối cùng không còn động tĩnh.

Thành công sao?

Ám khí vẫn đang quay quanh, Đường Phong không thể tin nổi mình lại có thể trèo lên đỉnh núi, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, sau đó nhìn qua vòng sánh trước mặt mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.