Vô Thường

Chương 1214: Uống máu, ăn thịt, thù hận khắc cố minh tâm



Huống chi tên Tôn quản sự mấy năm nay hoang dâm vô độ cùng hai vị thiếu gia của hắn, trầm mê vào trong rượu say thịt ngon, thực lực không tiến mà lùi cho nên vừa đối mặt đã bị Đường Phong đánh không còn sức chống trả.

Vừa ngã xuống đất, Tôn quản sự há miệng thở dốc, trong lúc đang muốn đứng lên, Đường Phong đã đá một cước vào ngực của hắn, sau đó ngồi xổm xuống tát vào mặt hắn một cái:

- Ngươi thử động đậy nữa xem!

Tôn quản sự chỉ cảm thấy cái tát này vô cùng trầm trọng khiến cho hắn bị choáng váng hoa mắt, hai hàm răng bị đánh bật ra ngoài mấy cái, vội vội vàng vàng vận khởi cương khí hộ thân.

- Còn dám động!

Đường Phong vừa mới tát một cái qua, kim mang trên tay lóe lên, duệ kim khí không gì không phá vỡ, đánh tan cương khí hộ thân của Tôn quản sự.

Một cái tát giáng xuống tiếp theo khiến cho gương mặt của Tôn quản sự nhất thời phù lên.

- Ta...

- Ta cho ngươi nói chuyện sao?

Đường Phong vừa mới tát ra hai lần, mấy cái răng nanh bay ra theo máu, làm sao Tôn quản sự cảm thụ qua loại vũ nhục như vậy, suýt chứ nữa hắn chết ngất, trong mấy cái tát của đối phương còn ẩn chứa cương khí xâm nhập vào bên trong cơ thể khiến kinh mạch của hắn bị dằn vặt đau đớn, suy nghĩ thanh tỉnh không ít.

- Ta cho ngươi động, ta cho ngươi nói!

Đường Phong không nghe theo cũng không buông tha, hai tay vung lên tát bôm bốp vào mặt hắn.

Ngực của Tôn quản sự dính đầy máu, hắn thầm nghĩ ta bất động ngươi cũng đánh a? Cái này cũng quá không nói lý đi.

Ngừng một lát, gương mặt Tôn quản sự bị phù lên giống như đầu heo, hàm răng bị đánh gãy hơn một nửa, tuy rằng trong lòng kinh sợ nhưng cũng biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mặt, thực lực của đối phương cao hơn hắn, xác thực chính mình không phải đối thủ. Chỉ có thể ngậm miệng nuốt đắng cay vào trong bụng, động đậy cũng không dám động, tuy ý để cho Đường Phong man rợ đánh.

Cùng lúc đó, hai vị thiếu gia của Hồ gia cũng bị Chung Lộ hành hạ trốn chui trốn chủi, hai người Hồ Thiên Hồ Hải chỉ có thực lực Thiên Giai sao có thể địch lại được Chung Lộ? Trường tiên lướt qua liền có một chùm máu tươi bám theo, hai vị thiếu gia của Hồ gia thiếu chút nữa bị mất đi cả mảng thịt, hai người một mặt giơ chân chạy một mặt kêu trời kêu đất:

- Tôn quản sự cứu ta!

Tôn quản sự có lòng mà không có sức.

Cho đến khi Hồ Thiên Hồ Hải thấy bậc cao thủ như Tôn quản sự bị đánh thành đầu heo thì trong lòng mới có chút luống cuống. Trước đây bọn họ được Tôn quản sự thủ hộ quả thực là muốn làm gì thì làm, căn bản không có chút nguy hiểm, thế nhưng hiện giờ chỗ dựa vững chắc của bọn chúng đã đánh gục, bọn họ còn có thể trông cậy vào điều gì?

Hai người bị dọa đến nước mắt nước mũi chảy ra tùm um, thê thảm không cần nói.

Chung Lộ càng nhìn càng thấy chán ghét, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, đang muốn hạ sát thủ thì Đường Phong nhẹ giọng nói:

- Lưu lại bọn chúng một mạng!

Chung Lộ đánh ra trường tiên cách hai vị thiếu gia của Hồ gia chỉ còn mấy thồn liền đột nhiên thu về mạnh mẽ. Đi qua một vòng quỷ môn quan, thân hình hai người Hồ Thiên Hồ Hải mềm nhũn liền ngã xuống mặt đất.

Thiếu gia quần áo là lụa rốt cục cũng chỉ là thiếu gia quần áo lụa là, tuy rằng bị Chung Lộ giáo huấn vô cùng thê thảm nhưng khi nghe được lời nói của Đường Phong, hai người Hồ Thiên Hồ Hải còn tưởng rằng Đường Phong sợ thế lực của Hồ gia cho nên mới không dám lấy đi tính mệnh của bọn họ.

Vừa mới suy nghĩ đến đây, Hồ Thiên không khỏi có chút lo lắng, tuy rằng khớp hàm run lên bần bật nhưng ngữ khí vẫn cường ngạnh nói:

- Rốt cuộc các ngươi là ai, dám can đảm làm vậy đối với ta, Hồ gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.

Thần sắc trong mắt Tôn quản sự tối sầm lại, chủ tử của hắn quả thực có mắt như mù, chỉ sợ hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn.

Hồ Hải nghe đại ca nói vậy liền nhanh chóng đệm theo:

- Đùng vậy, không phải là đùa giỡn một nữ nhân sao? Có cái gì đáng ngại, nữ nhân trong thành Cát Tường bị chúng ta đùa giỡn rất nhiều, rất nhiều người được ban phước đều vô cùng thích thú không muốn ly khai Hồ phủ. Thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi mau thả chúng ta ra, nếu không thì các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Đường Phong không nói năng gì, chỉ lạnh lùng đánh giá hai người, nghĩ thầm vì sao trên đời còn loại nhị thế tổ ngu ngốc như vậy. Nếu như chính mình dám đánh hắn thì tự nhiên sẽ không sợ hãi, buồn cười cho bọn chúng không thấy rõ thế cục, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn.

Đường Phong trầm mặc càng khiến cho hai tên thiếu gia của Hồ gia càng thêm đắc ý, vốn thầm nghĩ bảo trụ được tính mệnh thì hiện giờ Hồ Thiên được voi đòi tiên tham lam không ngừng, ánh mắt gian tà nhìn về phía Chung Lộ, miệng nói:

- Lần này bản thiếu gia dẫn theo rất nhiều hộ vệ tới đây, ngươi thả chúng ta ra sau đó dập đầu nhận sai rồi cho thị nữ của ngươi hầu hạ chúng ta mấy ngày, nếu như chúng ta thỏa mãn thì việc hôm nay sẽ không tính toán với các ngươi, nếu như không tuân theo thì ta sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi!

Nghe đại ca nói như vậy, Hồ Hải mới chợt nhớ bên ngoài còn có hơn mười một hộ vệ. Dũng khí lập tức tăng lên, hắn cười dâm đãng nhìn về phía Chung Lộ:

- Tiểu mỹ nhân, tuy rằng nàng đánh ta nhưng nhị thiếu gia ta lại luyến tiếc nàng, chờ lát nữa sẽ thương nàng

- Công tử...

Thân thể mềm mại của Chung Lộ run lên, có chút không thế áp chế được phẫn nỗ.

- Đợi lát nữa giao cho nàng xử trí!

Đường Phong hít sâu vào một hơi, đứng dậy dẫm một cước vào trên yết hầu Tôn quản sự, cương khí quán nhập vào trong, cùng với một âm thanh răng rắc giòn giã vang lên, Tôn quản sự lập tức bỏ mình!

Hồ Thiên Hồ Hải quá sợ hãi:

- Ngươi dám giết Tôn quản sự, ngươi giết hắn rồi?

Trong mắt hai người tràn đầy biểu tình không thể tin tưởng, bọn chúng không thể nghĩ được vì sao Đường Phong nói giết là giết, vừa rồi không phải hắn còn muốn lưu lại một mạng của chính mình sao? Hắn không phải không dám trêu chọc Hồ gia sao? Vì sao hiện giờ giết người?

Tròng mắt Hồ Thiên run run, hắn mơ hồ nghĩ có chút không ổn, bắn tiếng đe dọa:

- Ngươi giết chết Tôn quản sự, các ngươi chết chắc rồi, bên ngoài còn có hơn mười một hộ vệ của ta, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng...

Đường Phong vỗ tay, một đợt tiếng động vang lên, một đám người nối đuôi nhau vào từ phía bên ngoài.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa.

Hai đại sát thần đi đầu, sát khí nồng nặc toàn thân hầu như không đình chỉ, ngay sau đó là Âu Dương Vũ và Lôi Tẩu cũng đi vào, cuối cùng là một đám nữ hài cùng xuất hiện. Nhìn thấy nhiều mỹ ngọc kiều hoa như vậy, hai tên Hồ Thiên Hồ Hải tỏa ánh sáng trong mắt, nhất thời quên luôn hoàn cảnh nguy hiểm của chính mình, hai ánh mắt đảo quanh người đám nữ hài, nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, thấy thế nào cũng không phiền chán, càng xem càng cảm thấy hưng phấn, hơi thở ồ ồ, trong ánh mắt tràn đầy hỏa dục.

Tiếu thúc cười nhạt:

- Hai thằng đần này có chuyện gì vậy?

Đường Phong nói:

- Tâm hồn dại gái mà thôi.

- Nhìn nhìn, tỉnh trần trí.

Đoạn Thất Xích tiện tay ném một vật tới, cùng với một âm thanh xé gió, một cái đầu người lăn lông lốc dưới chân hai người Hồ Thiên Hồ Hải, máu thịt ấm nóng bay tứ tung, trông vẫn còn tươi.

Hồ Thiên Hồ Hải nhìn thoáng qua, sắc mặt chợt xám ngoét, há mồm chực nôn.

Bọn chúng đã nhìn ra đây là đầu của cao thủ Linh Giai trung phẩm chính mình mang tới. Tôn quản sự đã chết, người này cũng đã chết, hai cái Linh Giai trung phẩm đã chết toàn bộ, vậy những người khác đâu?

Nhanh như chớp…

Mười mấy cái đầu lại bị ném tới nhanh như chớp, tất cả đầu đều là đầu của hộ vệ Hồ gia.

Cho dù hai vị thiếu gia của Hồ gia có ngu ngốc đến mức nào thì cũng biết số phận của những hộ vệ này. Hai người bọn chúng chẳng qua chỉ có cảnh giới Thiên Giai, thường ngày tung hoành ngang dọc có chỗ dựa, hiện giờ không có hộ vệ nữa quả thật giống như con nhím bị nhổ hết lông, không đáng nhắc tới.

Hồ Thiên là người đầu tiên gào khóc:

- Không nên, không nên, ta sai rồi, mấy vị đại gia cô nãi nãi không nên, chỉ cần thả ta ra, Hồ gia ta sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của các ngươi!

Hồ Hải cũng bị dọa tới thần trí lộn xộn, thực sự hóa thành người điên, ánh mắt cứ nhìn vào đầu người nắm trên mặt đất cười khúc khích không ngừng, nước dãi chảy xuống còn không biết.

- Phong thiếu.

Tiếu thúc hỏi ý kiến của Đường Phong.

- Dẫn bọn chúng xuống.

Đường Phong nhướng mày, cũng không lập tức hạ sát thủ, tuy rằng hai tên thiếu gia của Hồ gia có chết cũng không hết tội nhưng bọn chúng vẫn còn chút giá trị.

- Đi thôi, chúng ta đi Hồ gia.

Thần sắc Đường Phong băng lãnh, Hồ gia nuôi trong nhà hai tên yêu tinh hại người, tự nhiên Đường Phong cũng không định buông tha.

Sở dĩ Hồ Thiên Hồ Hải kiêu ngạo ương ngạnh bên trong thành Cát Tường như vậy cùng với trưởng bối của bọn hắn phóng túng không thoát khỏi quan hệ, con dại thì cái phải mang!

Đám người Tiếu thúc đi nối đuôi nhau theo sát phía sau Đường Phong.

Đi xuống dưới lầu, toàn bộ khách nhân bên trong khách sạn còn chưa đi, toàn bộ mọi người đều ngưỡng mộ đám người của Đường Phong, vừa rồi động tĩnh trên lầu truyền đến rõ ràng như vậy, tự nhiên bọn họ cũng nghe được.

Vốn cho rằng đám Hồ gia lại hạ độc thủ với người bên ngoài tới nhưng không nghĩ rằng bọn họ không tổn hao chút gì, còn hiện giờ hai vị thiếu gia của Hồ gia cư nhiên máu chảy đầm đìa, thụ thương rất nặng, đại thiếu gia bình thường bá đạo vô cùng hiện giờ kêu tha mạng không ngớt, nhị thiếu gia âm hiểm tâm ngoan thủ lát cười khúc khích đi theo đại thiếu gia, nước dãi chảy ròng ròng từ khóe miệng xuống, thoạt nhìn giống như đã phát điên.

Lúc này hai vị thiếu gia đang bị trói như con gà con từ trên xuống dưới.

Bên trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có chưởng quỹ của khách sạn bình dân vẫn gào khóc thảm thiết ;

- Nương tử chạy mau a, đám Hồ gia lại tới gây tai họa nữa rồi.

Tiểu nhị rùng mình một cái, hắn ngửi được một cỗ máu tanh từ trên người đám người Đường Phong, vội vã dũng cảm tiến lên, cấp thiết hỏi:

- Khách quan, chuyện này không bình thường rồi, vì sao các ngươi đánh hai vị thiếu gia của Hồ gia ra nông nỗi này? Vậy thì làm sao Hồ gia từ bỏ ý đồ? Các ngươi không biết hiện giờ xung quanh khách sạn bình dân của chúng ta đã bị vây quanh, bên ngoài có rất nhiều hộ vệ của Hồ gia.

- Bọn chúng đã chết.

Trong lòng Đường Phong biết ý của tiểu nhị là tốt, nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn.

Tiểu nhị ngây ra như phỗng:

- Đã chết?

- Phải, đã chết toàn bộ! Không cần sợ nữa, Hồ gia sẽ không tới tìm các ngươi gây phiền phức đâu, bởi vì từ nay về sau, trong thành Cát Tường không còn Hồ gia nữa!

Đường Phong nói ra những lời này ngữ khí rất kiên định.

Mọi người bên trong khách sạn đều hô hấp dồn dập, nói với lời nói của Đường Phong có chờ mong, có khẩn trương, lại có chút không thể tin được.

Hồ gia đã tác oai tác quái tại đây nhiều năm như vậy, gây thù hằn cũng rất nhiều, những gia tộc xung quanh Hồ gia cũng không có biện pháp gì, lẽ nào đoàn người này có thể diệt trừ Hồ gia sao?

Đường Phong cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói:

- Cứ chống mắt đợi đi.

Vừa nói, một mặt Đường Phong nhìn chưởng quỹ của khách sạn bình dân bị thần trí không rõ, nghiêng đầu nói với Tiếu thúc:

- Chưởng quỹ là người tốt, vậy thì cấp chút lễ vật cho chưởng quỹ đi, để lại tên đại thiếu gia của Hồ gia.

Tiếu thúc cười âm hiểm một tiếng, đưa tay vỗ lên người tên đại thiếu gia của Hồ gia, sau đó đưa hắn tới trước mặt chưởng quỹ của khách sạn bình dân.

- Đi!

Đường Phong cũng không quay đầu nhìn lại.

Chưởng quỹ của khách sạn bình dân đang khóc đột nhiên thấy một người rơi xuống trước mặt chính mình, ngưng mắt nhìn lại rõ ràng là hình dáng của cừu nhân đang hiện dưới mi mắt của chính mình, vành mắt của chưởng quỹ đỏ lên, giống như mãnh thú thấy máu, hét lớn:

- Là ngươi, là ngươi! Là ngươi bức tử nương tử của ta! Nương tử của ta hoài thai ba tháng, hài tử trong bụng ta còn chưa kịp ra đời thì đã chết đi, một lần chết hai mạng a! Ngươi là tên giết người, ta cắn chết ngươi!

Chưởng quỹ nói xong liền mở rộng miệng cắn vào mặt Hồ Thiên.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hồ Thiên vốn muốn phản kháng nhưng đã bị Thang Phi Tiếu động thủ động cước trên người, muốn động đậy một ngón tay cũng không có khí lực, sao có thể phản kháng được?

Một ngụm cắn xuống, gương mặt của Hồ Thiên bị kéo ra một miếng thịt, miệng của chưởng quỹ đầu máu me, cười ha hả, dáng vẻ điên cuồng:

- Ngươi cũng có ngày hôm nay! Nương tử trên trời linh thiêng phù hộ có thể để ta tự thân báo thù, nương tử nàng hãy ngủ yên!

Nói xong, chưởng quỹ liền nuốt chửng nguyên miếng thịt của Hồ Thiên, dáng dấp điên cuộng của hắn khiến cho mọi người kinh hãi, Hồ Thiên tức thì bị sợ đến phi hồn tán phách, kêu to thê thảm:

- Ngươi đâu cứu mạng, người đầu cứu mạng a! Ai có thể cứu ta, nhất định Hồ gia sẽ trọng thưởng!

Câu nói cuối cùng cũng là gọi toàn bộ mọi người bên trong đại sảnh.

Nhưng biểu tình của mọi người đều hờ hững, bên trong hờ hững có một tia khoái ý và cừu hận thấu xương.

- Cứu ta a, các ngươi mau cứu ta! Nếu ta chết đi thì các ngươi đừng mong sống khá giả. Nếu ta không chết thì thê tử của các ngươi một người cũng đừng mong chạy thoát, Hồ Thiên ta chắc chắn sẽ để các nàng sống không bằng chết.

Mắt Hồ Thiên thấy chưởng quỹ lại cắn xuống miếng thứ hai, lời nói kinh hoảng còn chưa xong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.