Vô Thượng Sát Thần

Chương 443: Hai Con Ruồi Nhỏ



Vô Tận Chiến Quyết Đệ Thất Trọng?

Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như vậy, hắn bây giờ đột phá đến cảnh giới Tuyệt Thế Chiến Vương, hướng lên chính là Chiến Hoàng cảnh.

Hắn mặc dù nắm giữ sáu tần đầu của Vô Tận Chiến Quyết, nhưng sáu tầng đầu chỉ có thể tu luyện tới Chiến Vương cảnh đỉnh phong, tiếp tục đột phá mà nói, nhất định phải tu luyện tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Quyết.

Những ngày qua hắn một mực đang nghĩ vấn đề này, nào sẽ nghĩ đến Túy Ông lại đem tầng thứ bảy đưa tới cửa, đúng là muốn thời điểm ngủ gật có người đưa gối a.

Sau khi kinh ngạc, Tiêu Phàm cũng đối với thân phận Túy Ông càng hiếu kỳ hơn. Vô Tận Chiến Quyết là một bộ phận cực kỳ trọng yếu trong Tu La Truyền Thừa, tại sao ở trong tay Túy Ông được.

Rất nhanh, Tiêu Phàm liền khôi phục bình tĩnh.

Một bên Túy Ông nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong lòng cũng có chút kinh nghi, chẳng lẽ tiểu tử này biết rõ lai lịch công pháp này, bằng không hắn vì sao lại khiếp sợ như vậy?

- Tiêu Phàm, ngươi biết công pháp này sao?

Túy Ông thử thăm dò hỏi.

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Công pháp này ta chưa thấy qua, bất quá, ta xem xét liền có loại cảm giác thập phần thân thiết.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn không có nói thật, dù sao sự tình Tu La Truyền Thừa quá mức bí ẩn, chính là bí mật lớn thứ hai sau Bạch Thạch.

Hơn nữa, việc này lại nói rất xảo diệu, hắn xác thực chưa thấy qua tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Quyết, cũng không tính là nói dối.

- Thân thiết?

Túy Ông một cái lý ngư đả đĩnh, bỗng nhiên đứng dậy, một mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Ngươi thực cảm giác công pháp này rất thân thiết?

- Đúng vậy.

Tiêu Phàm gật đầu, kích động trong lòng nói:

- Sư tôn này cũng không bái sai, vậy mà để cho ta lấy được tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Quyết, đột phá Chiến Hoàng cảnh hiện tại tạm thời không cần lo lắng.

- Ngươi có thể nói một chút, cụ thể có cái gì cảm thụ gì?

Túy Ông hít sâu khẩu một hơi, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

Tiêu Phàm ngẫm lại, cảm giác gì công pháp này thiên sinh chính là ta, đây là duyên phận. Tiêu Phàm kéo dài hơn nửa ngày, Túy Ông nửa tin nửa ngờ, cuối cùng đành phải từ bỏ ý nghĩ trong lòng.

Nguyên bản hắn còn nghĩ, nếu như Tiêu Phàm có thể tu luyện công pháp này có lẽ mình cũng có thể tu luyện?

- Có lẽ công pháp này xác thực thiên sinh cùng ngươi hữu duyên, ngươi ở đây hảo hảo tu luyện công pháp này, có những ý nghĩ gì khác lại nói cho ta. Mặt khác, ngươi lĩnh ngộ Sát Ý cũng chưa từng chân chính đạt tới cấp độ Nhất Trọng, phải mau chóng đột phá Đệ Nhất Trọng.

Túy Ông cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói.

- Lão sư, Bắc Lão bên kia?

Tiêu Phàm một mặt thẹn thùng. Bắc Lão bảo hắn ba ngày đi qua một lần, nếu là một mực ngốc ở chỗ này, Bắc Lão bên kia không tiện bàn giao.

- Yên tâm, hắn dám trách ngươi, ta rút lông hắn.

Túy Ông mặt coi thường nói.

- Ách... Được.

Tiêu Phàm một mặt bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải gật đầu.

- Bất quá, nơi đó còn có hai con ruồi, giải quyết một cái.

Túy Ông để lại một câu nói, đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là bên ngoài sơn cốc.

Nơi đó, hai đạo lưu quang phóng lên tận trời, cấp tốc hướng về hai phương hướng phóng đi.

Túy Ông lạnh lùng cười một tiếng, thân hình lóe lên tựa như tia chớp đập ra, sau một lát, Túy Ông trở về, trong tay dẫn theo hai bóng người, như ném chó chết trên mặt đất.

- Úy Nguyệt Sinh? Ninh, Ninh Vực?

Tiêu Phàm lạnh như băng nhìn hai đạo thân ảnh trên mặt đất. Úy Nguyệt Sinh hắn tự nhiên quen thuộc, ngược lại là Ninh Vực, hắn nghĩ một hồi mới nhớ tới.

- Úy Nguyệt Sinh muốn giết ta, ta còn có thể lý giải. Ninh Vực, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi cũng muốn giết ta?

Tiêu Phàm lạnh giọng nói, một cước giẫm ở trên ngực Úy Nguyệt Sinh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Vực.

Điều này khiến Úy Nguyệt Sinh có loại xúc động muốn thổ huyết, ngươi hỏi hắn thì giẫm hắn đi, giẫm ta làm gì.

- Người nhà họ Ninh?

Túy Ông cũng hơi hơi ngoài ý muốn.

- Tiêu Phàm, ta là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, vừa lúc đụng phải Úy Nguyệt Sinh mà thôi.

Ninh Vực vội vàng giải thích, trong lòng biệt khuất tới cực điểm, hắn nào sẽ nghĩ đến, chỗ này vậy mà sẽ gặp gỡ sư tôn Tiêu Phàm.

Sớm biết như thế, bản thân liền ra tay sớm một chút, theo tới nơi này làm cái gì vậy nè.

- Ninh Vực, con mẹ nó ngươi hỗn trướng, ngươi là không muốn giết chết Tiêu Phàm, nhưng ngươi muốn từ trên người Tiêu Phàm có được chút đồ vật.

Úy Nguyệt Sinh không nghĩ tới Ninh Vực vậy mà trực tiếp bán đứng hắn.

Vậy dứt khoát một không làm, hai không ngớt, muốn chết thì cả hai cùng chết, Hoàng Tuyền Lộ cũng tốt có người đi cùng.

- Ngươi nói bậy, ta muốn đồ vật trên người Tiêu Phàm há lại sẽ đợi đến hiện tại?

Ninh Vực nổi giận nói.

Tiêu Phàm cổ quái nhìn hai người, đây là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong sao? Sao còn sợ chết hơn cả người bình thường vậy.

Bất quá, hắn cũng đoán được Ninh Vực muốn từ trên người hắn sẽ được cái gì. Lần trước bởi vì sự tình Quan Tiểu Thất, Ninh Vực đoán được trên người hắn khả năng có dị bảo, hoặc là truyền thừa cường đại Luyện Dược Sư, hắn là vì cái này mà đến.

- Úy Nguyệt Sinh, ngươi có thể đi.

Tiêu Phàm một cước đá vào trên người Úy Nguyệt Sinh, Úy Nguyệt Sinh bay ra mấy chục mét.

Nếu là bình thường, một tu sĩ Chiến Vương cảnh dám đá bản thân, đoán chừng Úy Nguyệt Sinh đã sớm bão nổi, nhưng một cước này lại làm cho Úy Nguyệt Sinh hết sức thoải mái, như được đại xá.

Úy Nguyệt Sinh nơi nào còn dám dừng lại, không chút do dự hướng nơi xa bỏ chạy.

Ninh Vực một mặt mê mang cùng không hiểu, vì cái gì Tiêu Phàm thả Úy Nguyệt Sinh, hắn không giết chết Úy Nguyệt Sinh sao?

Dù là Túy Ông cũng không hiểu, Úy Nguyệt Sinh đến nơi này khẳng định người không biết quỷ không hay, cho dù giết hắn, trừ Ninh Vực ra cũng không ai biết rõ.

- Nghĩ không ra đúng không?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:

- Ngươi thật sự cho rằng Úy Nguyệt Sinh muốn giết ta? Mình bị Úy Nguyệt Sinh mang đến nơi này chịu chết, còn không tự biết?

- Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ khích bác ly gián. Sự tình hôm qua sớm ai ai cũng biết, Úy Nguyệt Sinh hận không thể đem ngươi ăn sống nuốt tươi.

Ninh Vực cười lạnh nói, Úy Nguyệt Sinh đi, nếu như bản thân chết ở trong tay Tiêu Phàm, Úy Nguyệt Sinh tuyệt đối sẽ nói cho Ninh gia, đến thời điểm đó, Tiêu Phàm hẳn phải chết.

Nghĩ vậy, Ninh Vực cũng không sợ hãi như thế, nếu Tiêu Phàm đều lưu bọn hắn lại, hắn mới phải sợ.

- Tin hay không tùy ngươi, ta lại không nghĩ giết ngươi.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói:

- Nhiều nhất đem tứ chi ngươi chặt đứt, phế tu vi mà thôi.

- Tiêu Phàm, ngươi không thể!

Ninh Vực biến sắc, vội vàng kêu lên:

- Tiêu Phàm, ta dùng một bí mật đổi tứ chi cùng tu vi.

- A?

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái.

- Ta biết Nam Cung Thiên Dật muốn đối phó ngươi như thế nào. Vài ngày sau, người Chiến Hồn Học Viện Đại Long Đế Triều sẽ đến Đại Ly Đế Triều. Nửa tháng sau, Nam Cung Thiên Dật sẽ thừa cơ cử hành một Quý Tộc Yến Hội, đến lúc đó, hắn sẽ mượn người Đại Long Đế Triều đối phó ngươi.

Ninh Vực nói đều không nghĩ.

- Đại Long Đế Triều?

Tiêu Phàm cau mày một cái, một cước giẫm ở trên lồng ngực Ninh Vực:

- Nam Cung Thiên Dật có vẻ như còn không quản được Đại Long Đế Triều đi.

- Không, ngươi không biết, nếu như không phải Cửu Đế Tử ra mặt bảo vệ ngươi, Đại Đế Tử sớm đã đối phó ngươi, cho nên Đại Đế Tử đành phải mượn Đại Long Đế Triều ra tay. Hơn nữa, đến thời điểm ngươi bị điểm mặt, thậm chí ngay cả Cửu Đế Tử cũng có khả năng bị hủy ở trận ám đấu này.

Ninh Vực vội vàng giải thích nói.

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến là Bàn Tử ra mặt bảo vệ mình, trước đó hắn còn hiếu kỳ vì cái gì Nam Cung Thiên Dật nhịn được như thế.

- Không đúng, thực lực Nam Cung Tiêu Tiêu mặc dù không yếu, nhưng sớm đã xưa đâu bằng nay, nên bị Nam Cung gia tộc vứt bỏ mới đúng chứ.

Tiêu Phàm cau mày một

cái, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.