Vô Thượng Sát Thần

Chương 370: Một Kiếm Đáng Sợ



Huyết Sát cùng Quỷ Đao cảm nhận được sát khí đáng sợ trên người Tiêu Phàm, trong lòng hai người lộp bộp, bọn hắn lúc này mới phát hiện, bản thân đã quá khinh thường Tiêu Phàm.

- Hiện tại đến phiên ta.

Tiêu Phàm như là quân vương nhìn xuống ba người phía dưới. Một cỗ cảm giác áp bách to lớn trong lòng ba người lặng yên dâng lên.

- Huyết Hải Thao Thao!

Huyết Sát nổi giận gầm lên một tiếng, hắn mặc dù kinh hãi thực lực Tiêu Phàm, nhưng chỉ cần vào Sinh Tử Chiến Đài liền không thể e ngại, bằng không chết chính là hắn.

Huyết Sát minh bạch điểm này, Quỷ Đao cũng minh bạch điểm này, hai người đều sống sót từ hơn 90 trận giết chóc.

- U Minh Quỷ Trảm!

Quỷ Đao đồng thời động, từ một phương hướng khác thẳng hướng đến Tiêu Phàm. Đao khí trong hư không chấn động, tiếng đao phong gào thét cuồn cuộn xông ra, dường như hư không đều bị mở ra.

- Hồng Trần Tiếu!

Tiêu Phàm liếc mắt Quỷ Đao, cấp tốc phóng tới Huyết Sát. Một đạo ánh sáng màu bạc chợt lóe lên rồi biến mất, bốn phía hư không phát ra từng đợt thanh âm kiếm rít.

- Minh Sát!

Cũng đúng lúc này lại một tiếng quát nhẹ vang lên, Dạ La một mực không động rốt cục cũng xuất thủ. Hắn sát phạt cực kỳ quyết đoán, góc độ cũng cực kỳ quỷ dị, tựa như đâm trúng nhược điểm của Tiêu Phàm.

Một đạo hắc sắc lợi mang xông thẳng phía dưới nách Tiêu Phàm, một kiếm này Dạ La hiển nhiên chờ đợi đã lâu, chỉ chờ Tiêu Phàm lộ ra sơ hở, hắn liền nhất kích tất sát!

Tiêu Phàm khóe miệng nổi lên một tia quỷ dị, tựa như đạt được âm mưu. Hắn đạp chân xuống, hư không phảng phất bị một cước này đạp nát, một vệt sáng hướng bốn phía bập bềnh mà mở.

Lúc Tiêu Phàm xuất hiện lần nữa, đã là trước người Dạ La.

- Thiên Địa Tiêu Sát!

Tiêu Phàm khẽ nói, toàn thân khí thế trong nháy mắt bộc phát đến điểm cực hạn. Từng đạo gợn sóng từ trên người Tiêu Phàm cấp tốc khuếch tán ra, xa xa nhìn lại, hư không đều bị cắt thành từng đạo không gian.

- Phốc!

Một cánh tay Dạ La bị sát khí kia chấn đến vỡ nát, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt rời khỏi trăm trượng, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.

- Thật nhanh! Mới vừa rồi còn không phải cực hạn U Linh sao!

- Kém chút đem Dạ La miểu sát, dạng thực lực này tuyệt đối đạt tới cấp độ Tuyệt Thế Chiến Vương rồi. U Linh thật đáng sợ, ba tháng thời gian liền trưởng thành đến dạng cấp độ này!

- Đúng vậy, ba tháng trước hắn vẫn chỉ là Chiến Vương sơ kỳ, bây giờ lại đáng sợ như vậy!

Trên khán đài, không ít người bỗng nhiên đứng dậy, kinh hãi nhìn bên trên Sinh Tử Chiến Đài, thực lực Tiêu Phàm triệt để làm bọn hắn chấn kinh.

- Ý! U Linh vậy mà lĩnh ngộ được Ý!

Trong phòng hội nghị, Tam Trưởng Lão vô cùng kích động, trực tiếp lên tiếng kinh hô.

Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy, bởi vì cho tới nay, hắn đều khinh thường U Linh!

Sắc mặt Đại Trưởng Lão tái nhợt. Hắn thấy, một trận chiến này Tiêu Phàm hẳn phải chết, nhưng Tiêu Phàm một kiếm chém giết Cuồng Hổ, sau đó liên sát Liệp Ưng cùng Dã Thú.

Dạng thực lực này có lẽ còn không tính là gì, bởi vì Dạ La cũng có thể làm được.

Nhưng mà Dạ La đều kém chút bị Tiêu Phàm miểu sát, dạng chiến lực này cũng có chút khủng bố rồi.

Thanh niên áo bào tím mặc dù sắc mặt thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi:

- Đây là Sát Ý! U Linh vậy mà lĩnh ngộ Sát Ý, có lẽ hắn mới là nhân tuyển thích hợp nhất!

Nhị Trưởng Lão cùng Tứ Trưởng Lão sớm đã ngốc trệ ở nơi nào, thực lực U Linh thật sự là quá vượt dự kiến của bọn hắn.

Lúc này, Nhị Trưởng Lão mới hồi phục tinh thần lại, nói:

- U Linh một mực ẩn tàng thực lực, sau trận chiến này, hắn sẽ thắng liên tiếp 99 trận, cũng liền không cần tận lực giữ lại.

- Kẻ này bây giờ chỉ là Chiến Vương hậu kỳ, một khi đột phá Chiến Vương đỉnh phong, há không phải Thiên Tàn đều không phải là đối thủ sao?

Tứ Trưởng Lão ngữ khí khẽ run lên.

Sau một lát, năm người một trận trầm mặc, ánh mắt lần nữa rơi trên màn ảnh.

Tiếng nghị luận tứ phương Sinh Tử Chiến Đài giống như nước thủy triều thối lui, ánh mắt bọn hắn lần nữa rơi vào trên người Tiêu Phàm, tựa như sợ bỏ lỡ cái gì.

Trên chiến đài, Dạ La một tay che lấy cánh tay, một chân quỳ trên đất, con ngươi băng lãnh như dã thú khát máu hiện ra quang mang màu đỏ tươi.

- Ngươi rất kỳ quái, vì sao phát hiện sơ hở của ta lại bị ta gây thương tích đúng không?

Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, Tu La Kiếm trong tay còn chảy xuống máu tươi.

- Ngươi cố ý!

Dạ La mặt lộ vẻ dữ tợn, chỉ là cách mặt nạ nhìn không thấy mà thôi, nhưng Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Sát Ý trên người hắn.

Tiêu Phàm cười không nói, Dạ La một mực chưa từng xuất thủ, hắn có thể không tin Dạ La chỉ là khinh thường cùng mấy người cùng nhau xuất thủ.

Dù sao, đứng ở Sinh Tử Chiến Đài thượng nhân đều hiểu rõ một chút, chỉ có sống sót mới là người thắng sau cùng.

Cho nên, Tiêu Phàm cố ý cho bản thân một sơ hở, cái sơ hở này, tại mười mấy trận trước liền lưu lại, nguyên bản Tiêu Phàm còn muốn một trận cuối cùng mới dùng.

Không nghĩ tới lại dùng trên người Dạ La, bây giờ Dạ La bị trọng thương, chiến lực giảm bớt đi nhiều, Tiêu Phàm tự nhiên càng thêm không còn e ngại.

Không phải Tiêu Phàm âm hiểm, nếu như Dạ La không dựa vào sơ hở công kích hắn, Tiêu Phàm tự nhiên cũng không có khả năng làm tổn thương hắn.

- Ta muốn đem ngươi lột da tróc thịt!

Dạ La rốt cục nổi giận, trầm thấp rống lên một tiếng giống như một đầu dã thú đang gầm thét.

Theo tiếng gào này, Dạ La, Quỷ Đao cùng Huyết Sát ba người đồng thời động, hình thành tam giác chi thế đánh hạ Tiêu Phàm. Trong hư không, đao khí, kiếm khí tàn phá bừa bãi, dày đặc không trung.

Lần này, ba người công kích không có bất kỳ góc chết, chỉ muốn đem Tiêu Phàm vây giết bên trong.

- Đệ Tam Thức, Thiên Địa Tiêu Sát!

Tiêu Phàm thu hồi Đồ Lục Đao, đối mặt thế công ba người thờ ơ. Chỉ là trong tay hắn kiếm lại động, chậm rãi nâng lên một kiếm trong tay, mặc cho những đao khí, kiếm khí kia xé rách.

- Hô!

Từng đạo từng đạo bạch quang nở rộ trên Tu La Kiếm, tất cả sát khí ngưng tụ thành một đường, hóa thành một đạo trường kiếm dài mấy chục trượng.

Sau đó, một kiếm hoành không quét qua, chỉ thấy một đạo bạch mang xẹt qua hư không, thiên địa đều ảm đạm phai mờ.

Trên khán đài, bạch sắc lưu quang lóe qua, triệt để đem Dạ La, Huyết Sát cùng Quỷ Đao bao phủ giết ở trong đó, vô số đao khí kiếm khí nổ tung.

Một cỗ hư vô phong bạo ngập trời quét sạch cả tòa Sinh Tử Chiến Đài, cho dù là ngồi ở trên khán đài, mọi người cũng cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ, toàn thân lông tơ dựng đứng.

Răng rắc!

Thanh âm bạo phá vang lên, kiếm khí phong bạo kia lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, hướng tứ phía khuếch tán đi, bao phủ toàn bộ không gian chiến đài.

Phía dưới Sinh Tử Chiến Đài không ngừng sụp đổ, hai bên huyết thủy như sông lớn vỡ đê, hướng về trung tâm mãnh liệt đi.

Khí lưu đáng sợ, sắc bén tới cực điểm, dù là kim loại cứng rắn cũng đều có thể trực tiếp bị cắt thành bột phấn, huống chi nham thạch dùng rèn đúc chiến đài?

Một kiếm Tiêu Phàm vung ra, trái tim tu sĩ trên bốn phía khán đài đột nhiên xiết chặt, tựa như ngưng đập. Cách mấy trăm trượng cũng có thể cảm nhận được thật sâu một kiếm đáng sợ này.

Từng tia kiếm khí gợn sóng tiêu tán trên khán đài, không ít người bị dọa đến ngã ngồi ở mặt đất, không khí gợn sóng cắt vỡ áo bào cùng sợi tóc bọn hắn, trên mặt truyền đến một trận đau nhói.

Người xem gần nhất trên người càng là bay vụt lấy từng tia tơ máu, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn bên trên Sinh Tử Chiến Đài, mặc cho kiếm khí yếu ớt cắt đứt, bọn hắn chỉ muốn biết rõ tình huống trên Sinh Tử Chiến Đài.

Sau một lát, vô số kiếm khí gợn sóng tiêu tán, tất cả Sinh Tử Chiến Đài lập tức hiển lộ.

Thế nhưng, giờ phút này nơi nào còn có Sinh Tử Chiến Đài, cả tòa Sinh Tử Chiến Đài đều bị một kiếm vừa mới kia hủy diệt!

Chỉ có trong hư không, một đạo thân ảnh áo bào đen cầm trường kiếm trong tay, áo bào phần phật, trở thành vĩnh hằng!

MềuSiuBự - Lục Đạo -
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.