Vô Thượng Sát Thần

Chương 138: Đột Phá Chiến Tông



Ầm một tiếng, y phục nữa người trên của Tiêu Phàm nổ tung, cơ bắp cường kiện hoàn toàn lộ ra ngoài, da dẻ màu đồng trên người tản ra huyết quang chói mắt.

- Vô Tận Sát Lục!

Tiêu Phàm quát một tiếng như sấm, hắn nhảy lên không trung, Tu La Kiếm vũ động, ngàn vạn kiếm khí nở rộ làm hư không như bị xé rách thành vô tận huyết quang.

Sương máu lượn lờ quang thân Tiêu Phàm, giống như một mảnh Tu La chiến trường, ngay cả hư không đều bị nhuộm thành một màu máu, cảnh tượng chấn nhiếp nân tâm.

Toàn thân tu sĩ bốn phía đều nổi da gà, rất nhiều người cảm nhận được hàn khí cắt da cắt thịt đều cấp tốc chạy trốn.

Chỉ thấy Tiêu Phàm cầm trường kiếm trong tay đằng không bay lên, giống như lưu tinh trụy, chémmột kiếm bá đạo cuồng mãnh thẳng về hướng Hoàng Trùng Tiêu.

- Lưu Vân Trảm!

Hoàng Trùng Tiêu cũng có cảm giác không thích hợp, không dám khinh thị Tiêu Phàm, hắn thi triển Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, từng đạo kiếm mang màu trắng gào thét, nhanh như bôn lôi, giống như một đám mây trắng đang chuyển động.

Phanh phanh phanh!

Kiếm khí khuấy động, không ngừng va chạm, hóa thành từng đạo cuồng phong tản ra bốn phía, đá xanh trên quảng trường đã bị thổi bay, bụi bặm dày đặc, mọi người đã không thấy rõ bên trong phát sinh việc gì nữa.

Nơi đó kiếm khí tung hoành, lực lượng phong bạo hủy diệt làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.

Toàn trường yên tĩnh, mọi người gắt gao nhìn Tiêu Phàm và Hoàng Trùng Tiêu, bọn hắn không biết Hoàng Trùng Tiêu vì sao tức giận như thế, Tiêu Phàm chỉ là một tên Chiến Tôn cảnh mà thôi, cho dù lợi hại hơn nữa thì làm được gì?

Chẳng lẽ còn có thể chém giết cường giả Chiến Vương hay sao?

Sau nửa ngày, hết thảy đều kết thúc, cảnh vật nơi đó bạo lộ ra.

Trong một sát na, đám người trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn về phía xa.

Chỉ thấy áo bào Hoàng Trùng Tiêu rách nát, áo bào toàn thân đều bị nhuộm thành màu đỏ, tóc dài phiêu tán, hai mắt đỏ bừng, trên mặt hắn còn mấy đạo vết kiếm đang chảy máu.

Chiến Vương cường giả Hoàng Trùng Tiêu đã bị thương?

Mới thoáng cái, ánh mắt mọi người lại rơi vào một cỗ thi thể khác, thi thể kia không có động tĩnh gì, toàn thân đầy máu, đã không còn khí tức.

- Chết rồi?

Trong đám người truyền ra âm thanh thở dài, Tiêu Phàm tuy mạnh nhưng vẫn chỉ là Chiến Tôn cảnh, không cách nào có thể tạo ra được kỳ tích.

- Chết ở trong tay Chiến Vương cảnh cũng không oan.

Thần sắc một số người vẫn lạnh lùng như cũ, bọn hắn ước gì Tiêu Phàm chết, từ khi Tiêu Phàm xuất hiện đến nay thì hoặc nhiều hoặc ít người của Chiến Vương Học Viện có thù với hắn.

Trong mắt người của Chiến Vương Học Viện thì Tiêu Phàm chính là một tên sát tinh, ai gặp phải đều không may

- Các ngươi nhìn!

Đột nhiên, có tu sĩ chỉ thi thể Tiêu Phàm nơi xa kêu lên.

Đám người cùng nhau nhìn lại, họ phát hiện huyết vụ lượng lờ xung quanh lại đang tập trung tiến vào trong cơ thể Tiêu Phàm, sau mấy hơi thở, tất cả đều khôi phục lại như thường.

- Khụ khụ.

Cũng đúng lúc này, một trận tiếng ho khan truyền đến, mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm như nhìn thấy quỷ.

Chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên chậm rãi đứng dậy, bước chân có chút phù phiếm nhưng chung quy vẫn đứng lên, hơn nữa khí thế trên người hắn không giảm, ngược lại càng mạnh hơn.

- Vậy mà không chết!

Có người lên tiếng kinh hô, thậm chí hít vào ngụm khí lạnh.

Một tên tu sĩ Chiến Tôn cảnh chính diện chém giết cùng cường giả Chiến Vương cảnh, chẳng những không chết, lại còn đánh trọng thương cường giả Chiến Vương, điều này chính là vô cùng hư cấu a.

Nhưng sự tình hư cấu này hiện tại lại đang diễn ra, hơn nữa còn có rất nhiều người nhìn thấy.

Mọi người không cách nào tưởng tượng được, một tên Chiến Tôn cảnh lại có thể còn sống dưới một kích toàn lực của cường giả Chiến Vương, hơn nữa còn đánh trọng thương cường giả Chiến Vương cảnh.

- Tiểu tử, ngươi quả thật nằm ngoài dự kiến của ta, ta không thể để ngươi có cơ hội thở dốc nữa.

Hoàng Trùng Tiêu lạnh giọng nói, chẳng biết tại sao trong lòng hắn xuất hiện một chút sợ hãi.

Hắn không còn dám chậm trễ, kẻ này phải chết, bằng không Hoàng gia hắn không được an bình.

- Hô hô!

Đang lúc Hoàng Trùng Tiêu chuẩn bị động thủ, từng đạo khí tức cuồng bạo từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, khí thế Tiêu Phàm tăng lên, thiên địa linh khí bốn phía tụ hợp lại.

Tiêu Phàm tà tà cười hướng về phía Hoàng Trùng Tiêu, nụ cười kia làm mọi ngươi phải run lên, đây không phải là biểu hiện mà một thiếu niên mười sáu tuổi nên có.

- Hắn muốn đột phá Chiến Tông cảnh, Chiến Hồn Tiêu Phàm không phải chỉ là tứ phẩm sao? Chiến Hồn Tứ Phẩm làm sao có thể đột phá đến Chiến Tông cảnh?

- Vậy cũng chưa chắc, ta từng đọc qua một quyển cổ tịch, Chiến Hồn chỉ đại biểu cho tiềm lực một người, cũng không nhất định không thể đột phá cảnh giới cao hơn, Tứ Phẩm Chiến Hồn mãi mãi không có cách nào đột phá Chiến Tông cảnh chỉ là thuyết pháp của hâu thế chúng ta.

- Còn có một loại khả năng, Tiêu Phàm xác thực chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm, nhưng Chiến Hồn của hắn biến dị, giống như Hồn Thú biến dị có thể tiến giai vậy.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, có hâm mộ, cũng có ghen tỵ và phẫn hận.

- Đi chết đi cho ta.

Hoàng Trùng Tiêu gầm lên một tiếng, hắn biết rõ Chiến Hồn biến dị rất đáng sợ, theo thống kê, phàm là người có Chiến Hồn biến dị đều là hào kiệt một đời, tương lai thành tựu không thể đo lường.

Nếu như Tiêu Phàm thực sự có Chiến Hồn biến dị thì lần này giết hắn không chết, một khi Tiêu Phàm trưởng thành thì người chết chính là Hoàng gia hắn.

Hơn nữa, Hồn Lực đang bành trướng trên người Tiêu Phàm lại đang có xu thế đột phá Chiến Tông cảnh

Hoàng Trùng Tiêu làm sao có thể cho Tiêu Phàm cơ hội đột phá, một kiếm vừa rồi đúng là làm cho hắn bị thương, nếu Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Tông cảnh lại thi triển một kiếm kia thì cho dù là hắn cũng không cách nào ngăn cản được.

Lưu Vân Kiếm xuyên thủng hư không, thoáng cái xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, chân đạp Phiếu Miểu Thần Tung Bộ tránh thoát một kiếp, nhưng Hồn Lực còn sót lại trong cơ thể hắn cũng bị hao sạch.

- Rốt cục cũng cùng đường rồi.

Hoàng Trùng Tiêu không nghĩ tới Tiêu Phàm lại có thể tránh được nhất kích tất sát của mình, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua một tên tiểu bối khó cơi như thế.

Lần này, hắn toàn lực xuất kích, thân thể đạp không bay lên, Hồn Lực bàng bạc ngưng tụ thành thanh trường kiếm, tay cầm trường kiếm, hung hăng chém xuống.

Tất cả mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ tàn nhẫn hung ác, một kiếm này cho dù có thoát được nhưng dư uy cũng có thế giết hắn.

- A ô!

Trong tay Tiêu Phàm chẳng biết lúc nào xuất hiện một viên Hồn Tinh, hắn đem Hồn Tinh kia trực tiếp nuốt vào.

- Lão Tam!

Lăng Phong kêu to, người khác không thấy rõ, nhưng hắn lại thấy thứ mà Tiêu Phàm nuốt chính là Hồn Tinh Lục Giai vừa nãy được ban thưởng.

Hồn Lực ẩn chứa trong Hồn Tinh Lục Giai có thể làm một tên Chiến Tông cảnh bạo thể mà chết a, lấy thực lực Chiến Tôn cảnh của Tiêu Phàm là sao có thể chịu được Hồn Lực cuồng bạo kia.

Quan trọng nhất là một kiếm chí mạng kia không phải Tiêu Phàm lúc này có thể đỡ được.

- Rống!

Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời vừa rống lên, Hồn Lực từ trong Hồn Tinh tràn vào toàn bộ kinh mạch của hắn, toàn thân hắn lúc này đỏ bừng, tóc dài tung bay giống như ma thần.

Kiếm mang khủng bố kia bị Hồn Lực làm chấn động ngừng lại một chút, trong sát na này chính là sinh lộ duy nhất của Tiêu Phàm.

Phiêu Miểu Thần Tung Bộ: Quỷ Bộ thi triển, Tiêu Phàm hóa thành một đạo tàn ảnh, nhưng không hờ hắn buông lỏng một hơi thì một đạo lãnh quang từ phía sau lấy tốc độ cực nhanh đâm tới.

- Phốc!

Huyết hoa nở rộ trong không trung, Tiêu Phàm chậm rãi quay người lại nhìn thấy một nụ cười buồn bã, đó là một nữ tử đang đối mặt với hắn, ngực nàng đã bị một thanh trường kiếm xuyên thủng, máu tươi róc rách chảy xuống.

- Tiểu Ma Nữ!

Tiêu Phàm khàn cả giọng gào thét, sát khí khủng bố bành trướng, Hồn Lực chấn động, thể nội từng đợt tiếng oanh minh truyền ra như muốn đột phá một tầng xiềng xích.

Rất hiển nhiên, đây chính là dấu hiệu đột phá Chiến Tông cảnh, nhưng Tiêu Phàm không cao hứng nổi, ngược lại sát ý trùng thiên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.