"Nhà họ Liễu và nhà họ Trần có khế ước, ngươi không thể quên nhanh thế được chứ?"
"Liễu Mộng Nghiên ngươi là con gái của gia chủ, theo khế ước, phải gả vào nhà họ Trần của ta."
"Giờ ngươi đính hôn với nam nhân khác, thế này là thế nào?"
"Không tuân theo nữ tắc à?" "Bội ước ư?"
"Nếu không phải thế, sao hôm đó ngươi lại tới nhà họ Trần của ta, đòi lại khế ước ngày xưa?" Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.
"Nhà họ Trần, là nhà họ Trần đó à, ta gân như quên mất chuyện này rồi."
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hồi đó nhà họ Liễu là chư hầu của nhà họ Trần, để dựa vào nhà họ Trần tốt hơn, nên đã lập khế ước, con gái của gia chủ các đời sẽ gả vào nhà họ Trần."
"Nhưng mà, nhà họ Trần không phải đã suy tàn từ lâu rồi sao? Khế ước đó còn tồn tại à?"
"Không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ nhà họ Liễu đã hoàn toàn quên mất chuyện này."
"Không ngờ nhà họ Trần lại xuất hiện trong tình huống này, thật không phải là điều khôn ngoan, thằng nhóc kia nhất thời cậy mạnh, nhưng sẽ mang lại tai họa diệt vong cho nhà họ Trần đấy."
"Hừ, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng mà!"
Trong mắt mọi người, nhà họ Trần đã không còn oanh liệt như xưa, Trần Vân Hiên là thế hệ trẻ, càng không thể gây ra sóng gió gì.
Chỉ là nhất thời phô trương, hoàn toàn không phải lựa chọn khôn ngoan.
Dù có nói ra được điều gì đi nữa thì sao chứ? Nhà họ Trần có thể gánh chịu hậu quả không?
"Ha ha ha!"
"Không ngờ, thế hệ này của nhà họ Trần lại có một thanh niên thú vị thế này."
"Ngươi tên gì?"
Quốc chủ Đại Chu cười lớn một tiếng, ai cũng không nhìn ra cảm xúc trên mặt ông ta.
“Trân Vân Hiên." "À? Nhà họ Trần chỉ có mình ngươi tới à?"