Võ Thần Chúa Tể

Chương 13: Thành Thần châm



Chương 13: Thành Thần châm

“Quá chậm, ngươi đi thôi thúc trận văn, ta đến loại trừ tạp chất.”

Tần Trần lại quát lạnh, hai tay cấp tốc nắn ra một đạo thủ quyết, chỉ thấy từng luồn tinh thần lực cực kỳ nhỏ bé đi vào trong Hắc Diệu Minh Thạch đang bị nung. Lấy tần suất cực kỳ cao rung động, tiếp theo đó từng viên tạp chất lấp lánh rơi ra ngoài. Hắc Diệu Minh Thạch biến thành chất lỏng ngày càng xinh đẹp, ban đầu chỉ là màu xám đen, dần dần biến thành màu đen, cuối cùng giống như là tấm gương, có thể soi kỹ mặt người.

Lương Vũ bên cạnh từ lâu đã nhìn đến sững sỡ, tinh thần lực của Tần Trần rõ ràng là ngay cả nhất giai đều không đạt tới, chênh lệch 10 vạn 8000 dặm so với tinh thần lực nhị giai của hắn. Thế nhưng mà tốc độ tinh luyện cao hơn hắn mấy lần, hoàn toàn lật đổ lý giải của hắn đối với phương diện luyện khí.

Chờ cho Tần Trần kết thúc tinh luyện, Lương Vũ mới tay chân luống cuống bắt đầu thôi thúc trận văn.

“Vù!”

Trận văn lúc trước Tần Trần vẽ ra cấp tốc sáng lên, từng đường từng đường hoa văn như là đèn nê ông đỏ sẫm không ngừng bị thắp sáng. Một loại trường lực kỳ lạ ở trong phòng luyện khí nhộn nhạo.

Hắc Diệu Minh Thạch chảy ra chất lòng ngày càng nhiều, nguyên bản mặt ngoài bóng loáng đột nhiên xuất hiện gai nhọn. Tần Trần cẩn thận dùng tinh thần lực khống chế tiết tấu Hắc Diệu Minh Thạch, mặc kệ gai nhọn nhô ra ngoài.

Từng chiếc gai nhọn không ngừng lan tràn, Tần Trần lợi dụng tinh thần lực khống chế gai nhọn sinh trưởng. Chỉ thấy vô vố gai nhọn lại sinh ra vô số vân tay nhỏ bé, toàn bộ quá trình đều không cần Tần Trần điều khiển hết sức, đơn thuần là lợi dụng tinh thần lực tiến hành dẫn dắt một ít.

Lương Vũ ở bên cạnh khống chế trận văn vận chuyển, một bên trợn mắt há mồm, con ngươi đều sắp trừng rớt.

Quá trình luyện chế của Tần Trần không giống như luyện chế bảo binh bình thường, căn bản là không thể lý giải, như là nhìn trúng thiên thư vậy.

“Phân!”

Đột nhiên Tần Trần quát khẽ, hai con ngươi phóng ra thần quang, vươn ngón trỏ tay phải điểm nhẹ Hắc Diệu Minh Thạch.

“Phốc!” một tiếng, Hắc Diệu Minh Thạch đột nhiên nổ tung, hóa thành mười tám cây châm nhỏ bé tinh quang rực rỡ, phát ra ánh sáng chói mắt.

Mười tám cây thần châm nhẹ nhàng rơi vào tay Tần Trần. Mỗi một cây đều óng ánh long lanh, phía trên phủ đầy hoa văn xoắn ốc cùng bùa trận văn, như là thiên nhiên tạo ra, phức tạp, khiến cho người ta hoa mắt.

“Cuối cùng cũng luyện thành.”

Tần Trần thở phào, lau mồ hôi trán, cẩn thận bỏ mười tám cây thần châm vào túi.

Hắn lợi dụng kinh nghiệm phong phú của kiếp trước, lại cộng vào sự hiệp trợ của Lương Vũ, rốt cuộc luyện ra thứ ngay cả Tam Giai Luyện Khí Sư cũng chưa chắc luyện chế được, Thiên Mạch Thần Châm. Vì vậy mà một loại cảm giác thỏa mãn tự nhiên cũng sinh ra.

Tần Trần nhìn Lương Vũ dại ra một chút, lạnh nhạt nói:

- Lấy hai lạng Nguyệt Nha Diệp, thêm ba cây Hoa Lô Hội, cho vào Vô Căn Thủy rồi dùng lửa nấu hai canh giờ, mỗi đêm vào giờ tý ngâm mình nửa canh giờ, sau bảy ngày mị độc tự khắc bị hóa giải.

Lúc này Lương Vũ vẫn còn trong quá trình luyện khế khiếp sợ, chờ cho đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần, Tần Trần đã rời khỏi phòng luyện khí.

“Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có tình độ luyện khí lợi hại như vậy. Sâu không thể lường, quả thật là sâu không thể lường mà!”

Nội tâm Lương Vũ cực kỳ chấn động, từ khi trở thành Nhị Giai Luyện Khí Sư đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác mình vô tri đến như vậy.

Loại đả kích mạnh mẽ này khiến cho hắn ở trong lòng đối với Tần Trần sinh ra từng tia sùng bái cùng kính nể. Ngay cả hắn đều không thể tin được chính mình lại có suy nghĩ đó.

“Quyết không thể cùng người này đối địch.”

Lương Vũ hít sâu một hơi, oán độc cùng phẫn hận lúc trước từ lâu tiêu tan. Thậm chí trong lòng còn có kích động muốn bái Tần Trần làm sư phụ.

Chỉ cần nắm giữ thủ pháp luyện chế lúc trước của Tần Trần, hắn dám khẳng định con đường luyện khí của mình sẽ đạt tới mức độ không thể tưởng tượng được.

Trong Khí Điện, Tần Phấn cùng Triệu Linh San một mặt mờ mịt bị Lương Vũ đuổi ra ngoài, đang không biết làm thế nào.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Tần Trần đi ra.

“Tần Trần, ngươi đến cùng là nói với Lương Đại Sư cái gì, tại sao Lương Đại Sư lại tức giận như thế.”

Tần Phấn đi nhanh tới trước mặt Tần Trần tức giận rít gào.

Tần Trần liếc nhìn hắn, sau đó lờ đi, đi ra ngoài Khí Điện.

“Đáng ghét.”

Tần Phấn giận tím mặt, Tần Trần nhiều lần miệt thị làm cho hắn tức giận, thân hình nhảy lên, khuôn mặt dữ tợn đánh một quyền đến người Tần Trần.

“Dừng tay!”

Lương Vũ từ trong Khí Điện vội vã đi ra nhìn thấy cảnh này liền biến sắc, chợt gầm lên.

“Ầm!”

Một đạo kình khí vô hình bao phủ đi ra đánh vào trên người Tần Phấn, trong nháy mắt liền đánh bay hắn ra mặt đất, cực kỳ chật vật.

“Sư phụ.”

Triệu Linh San vội vàng tiến lên.

Lương Vũ không để ý nàng, đi thẳng tới trước người Tần Phấn híp mắt cả giận nói:

- Hừ, đây là Khí Điện, ngươi tùy tiện động thủ là muốn coi thường quy củ Khí Điện chúng ta hay sao?

Ánh mắt Lương Vũ lạnh lẽo, cả người tỏa ra sát ý như thật.

“Đây không phải là Nhị công tử Tần gia sao? Hắn tại sao lại đắc tội với Lương Đại Sư?”

“Dám động thủ ở Khí Điện, hắn không muốn sống à?”

“Khà khà, An Bình Hầu tuy là quan Trung Lang Tướng, nhưng Khí Điện cũng sẽ không bán mặt mũi cho An Bình Hầu hắn đâu.”

Trong đại sảnh lúc này không ít người đi lại, nghe chỗ này có động tĩnh liền nhất thời dừng chân, dồn dập nhìn lại, chờ coi kịch hay.

Tần Phấn bị Lương Vũ ném trên mặt đất, toàn thân cực kỳ đau nhức, nhưng trong nội tâm càng sợ hãi, so với thân thể đau nhức còn mãnh liệt hơn. Hắn giật mình, vội vàng vươn người ngồi dậy, sợ hãi nói:

- Lương Đại Sư, tại hạ không có ý như vậy, chỉ là thấy Tần Trần dám bất kính với Đại sư cho nên muốn bắt hắn lại, kính xin Đại sư tha thội. Đại sư yên tâm, chờ sau khi ta trở về nhất định sẽ để phụ thân trách phạt Tần Trần thật nặng, để cho hắn tới trước mặt Đại sư tự mình nhận tội.

Lương Vũ lạnh lẽo liếc hắn, trầm giọng nói:

- Người vừa nãy là người Tần gia các ngươi?

Tần Phấn cho rằng Tần Trần đắc tội Lương Vũ rồi, vội vàng giải thích:

- Lương Đại Sư, Tần Trần mặc dù là người Tần gia chúng ta nhưng hắn là con riêng của cô cô ta, là một đứa con hoang. Phụ thân ta một lòng muốn đuổi tên tiểu súc sinh này ra Tần phủ, vì lẽ đó chuyện của hắn không quan hệ cùng Tần gia chúng ta.

Hắn oán hận trong tròng, cắn răng liên tục, thầm mắng mười tám đời Tần Trần.

“Hóa ra là hắn!”

Lương Vũ hơi trầm ngâm, chuyện của Tần Nguyệt Trì hắn đương nhiên đã nghe nói qua.

"Lương Đại Sư, bây giờ ta lập tức bắt tiểu súc sinh này lại cho ngươi mạnh mẽ dạy dỗ."

Tần Phấn nói xong liền muốn xông ra ngoài.

“Không cần, chuyện Tần gia các ngươi ta không có hứng thú biết. Ta cũng không muốn liên quan đến Tần gia các ngươi, ngươi đi đi, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi. Còn bảo binh của ngươi, hừ, ngươi động thủ ở Khí Điện chúng ta, không trừng trị ngươi đã là nhân từ, đừng vọng tưởng nữa, cút đi.”

“Đại sư, ta...”

Tần Phấn lập tức mộng bức, ý Lương Đại Sư là gì, chẳng lẽ không muốn luyện chế Bảo Binh cho mình sao? Nhưng mà lúc nảy hắn rõ ràng đã đáp ứng rồi mà.

Đi đến ngoài Khí Điện, sát khí trên người Tần Phấn như là thực chất, nội tâm dữ tợn rít gào.

“Tần Trần chết tiệt, nếu không phải tại hắn thì ta làm sao lại bị Lương Đại Sư nhục mạ. Hơn nữa còn tổn thật một thanh Bảo Binh. Ngươi chờ đó cho ta, mối thù nhục nhã này ta nhất định phải báo.”

Tần Phấn hận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.