Vô Tận Kiếm Trang

Chương 4: Huyền Khí bát tầng



"Huyền khí bát tầng!"

Khi nghĩ đến đây, Diệp Bạch âm thầm cắn chặt răng, trong lòng lại không khỏi nóng lên. Ở ngoại viện này, chỉ sợ cũng không ai có thể nghĩ đến, hắn, một người trong con mắt của bọn họ là người không có tư chất xuất chúng, lại khuyết thiếu đan dược phụ trợ tu luyện, càng thêm không có chỗ dựa, thiếu người chỉ điểm cũng có thể tu luyện tới Huyền khí bát tầng đi.

Huyền khí vừa tới tầng thứ mười, dựa theo cảnh giới Huyền giả, huyền khí tu luyện tới thập tầng đỉnh là có thể bắt đầu Huyền khí hóa dịch, nếm thử việc đánh sâu vào cảnh giới Huyền sĩ.

Mà một khi trở thành Huyền sĩ, bất luận tư chất, xuất thân, địa vị như thế nào, đều sẽ tự động thăng cấp thành nội tông đệ tử, hưởng thụ gia tộc cung phụng, được Chấp Sự đường phân phối đan dược, công pháp, sư trưởng chỉ điểm. Một khi lập công, thậm chí còn có thể đạt được Huyền binh vũ khí cực kỳ trân quý.

Huyền binh vũ khí chính là thứ mà mỗi một Huyền sĩ trong cuộc đời ắt không thể thiếu, người thường cả đời có thể cũng chưa có cơ hội nhìn thấy một lần. Một binh khí bình thường, căn bản không cách nào chịu được Huyền khí cường hãn trong cơ thể Huyền sĩ đánh sâu vào, một khi đưa vào Huyền khí sẽ bị phá hủy, căn bản phát huy không ra thực lực chân chính của Huyền sĩ.

Chính vì như vậy, Huyền binh tốt một chút luôn luôn là một trong vài thứ đồ vật mà mỗi một Huyền sĩ cả đời khát vọng lấy được nhất, càng đừng nói đến những người chưa từng có được Huyền binh vũ khí như Diệp Bạch.

Hiện tại, những đệ tử bình thường như bọn họ ngoại trừ số ít người là con của mấy gia đình thịnh vượng và giàu có, những người khác cũng đều đồng dạng như Diệp Bạch, cái gì cũng không có, từ đan dược, công pháp, Huyền binh, còn có tiền bối chỉ điểm. Bởi vậy, hắn nhất định phải tích góp từng tí một, cho đến khi đạt được 500 điểm cống hiến. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể ba tháng sau, ở gia tộc đổi đại điển, bằng vào số điểm điểm cống hiến tích cóp được để đi Huyền Vũ Các đổi lấy một bộ hôi giai đê cấp công pháp.

Một bộ thuộc tính công pháp để sau khi Huyền giả đánh sâu vào cánh cửa Huyền sĩ tu luyện.

Nắm chặt tay, Diệp Bạch bước nhanh hơn, lại một lần nữa trải qua tòa cẩm thạch quảng trường tiền viện. Trên tòa lầu các mang phong cách cổ xưa kia, ở phía trên cao có ba chữ rồng bay phượng múa, "Huyền Vũ Các". Thoáng dừng lại một chút, Diệp Bạch cước bộ lập tức càng thêm kiên định, hướng chỗ ở của mình đi đến. Chỉ chốc lát sau, liền tiếp tục chuyển qua con đường âm u cổ xưa kia, đi vào trước căn phòng nhỏ mà mình cư trú. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đẩy cửa vào, trong phòng hết thảy như thường. Diệp Bạch đi lên phía trước, như trước khoanh chân ngồi xuống cái bồ đoàn mà tối hôm qua luyện công, trong ngực phập phồng. Thật lâu sau, hắn rốt cục hoàn toàn bình tĩnh lại. Hôm nay phát sinh chút chuyện nhỏ này, chỉ làm hắn đối với con đường mà lòng mình hướng tới càng thêm kiên định.

Nghĩa vô phản cố, cửu tử vô hối*!

Diệp Bạch biết, vừa rồi người nọ bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, dựa vào một chút quan hệ với em rể nên ở ngoại tông này cáo mượn oai hùm. Nếu em rể hắn thật sự có quyền lực, đã sớm đem hắn điều đến mấy cái chức quan béo bở bên kia rồi, như thế nào còn có thể để hắn tới loại địa phương không có một chút nước luộc như Luyện Võ Các này, còn bảo hắn tự tiện sửa gia quy để kiếm chút nước luộc. Nhưng ngay cả một người như vậy cũng có thể vung tay múa chân với mình, cũng đem mình khuất nhục bức lui.

Nếu như mình vừa rồi nhịn không được động thủ với hắn, chỉ biết càng thừa dịp ý của hắn, chính mình chắc chắn bị trục xuất ngoại tông. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Vì một người như vậy mà đánh mất tương lai -- không đáng giá.

Chính vì như vậy nên hắn cố nhịn xuống, xoay người đi, cho dù là giảng sư kiếm thuật Luyện võ đường Diệp Mỹ Trúc kêu gọi cũng không nghe.

Mặc dù đang khi đó, hắn hoàn toàn có thể đi theo Diệp Mỹ Trúc vào, chắc chắn lão nhân mặt ngựa cũng tuyệt không dám ngăn cản. Chỉ là, hắn không thể nhẫn nhịn, chịu cảnh chính mình cần phải dựa vào một nữ tử để bảo hộ. Bởi vậy, hắn thà rằng rời đi cũng muốn thề, một ngày nào đó, chính mình phải đường đường chính chính, không người dám chắn đi tới Luyện Võ Các, mà không phải như hôm nay, hoặc là rời đi, hoặc là tránh ở phía sau một nữ tử đi vào Luyện Võ Các!

"Nếu ta có thực lực Huyền sĩ, nếu..."

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch trong óc nhịn không được lại xuất hiện thần sắc khinh thường của Diệp lão đầu mặt ngựa khi nhìn về phía mình ở thời điểm vừa rồi, chê cười nói: "Không có tiền tài, không có địa vị, không có chỗ dựa, không có thực lực... Không có cái gì, người như ngươi cũng xứng tiến vào Luyện Võ Các?"

"Không sai, những thứ đó ta thật sự đều không có!"

"Chính là, ta có nghị lực, có kiên trì, có phấn đấu và ý chí không bao giờ chịu khuất phục!"

"Còn có Huyễn Tâm Thảo có thể tăng lên thực lực của ta!"

"Ta sẽ không thua kém bất cứ người nào, tuyệt đối không!"

"Diệp lão đầu, bọn ngươi hãy đợi tới ngày ta trở thành nội tông đệ tử. Khi đó, ta nhất định sẽ trở về!"

Diệp Bạch trong lòng hung hăng tự nói với mình, sau đó thật dài thở ra một hơi. Kỳ thật, vừa rồi hắn không phải không có nổi số tiền kia. Mấy năm nay, theo thực lực của hắn tăng lên, đi săn mãnh thú cũng đã càng ngày càng dễ dàng, hắn cũng đã kiếm được được một ít thứ tốt. Mấy thứ này không cách nào đổi thành điểm cống hiến, nhưng có thể bán thành ngân lượng. Tỷ như một ít da lông, cốt nhục của mãnh thú, thậm chí lông vũ của mấy loài chim. Đó đều là thứ tốt, miễn cưỡng cũng có thể duy trì Diệp Bạch thu chi, cũng có lợi nhuận nhất định.

Mười lượng bạc, hắn tịnh không để ý.

Nhưng là, hắn không muốn đưa.

Đưa liền đại biểu khuất phục, nhưng Diệp Bạch lại là một người trời sanh ngạo cốt*. Xương cốt của hắn có thể gãy, có thể đứt, có thể vỡ, nhưng hắn sẽ không khuất phục. Ngay cả vận mệnh hắn đều muốn phản kháng, làm sao lại có thể khuất phục một lão giả tầm thường đã nhanh sắp xuống mồ!?

Mà hắn cũng cũng không phải sợ hãi Diệp lão đầu, hoặc là sợ hãi em rể là Ngoại pháp đường quản sự của hắn. Nếu hắn hiển lộ ra thực lực của chính mình, cho dù là Ngoại pháp đường quản sự cũng không dám không minh bạch đối phó chính mình, công nhiên phá hư quy củ của gia tộc.

Chỉ là, hắn phẫn nộ chính là cái loại cảm giác bị người xem thường, bị người dùng một loại ánh mắt ti tiện, khinh bỉ chẳng thèm ngó tới. Cái loại khuất nhục này, hôm nay, Diệp lão đầu có thể đối đãi với mình như thế, như vậy ngày mai, trên cái thế giới này, người có lợi thế nhiều lắm, dùng mắt chó nhìn người khác đều nhỏ bé cũng không ít. Duy nhất có thể thay đổi, cũng chỉ có tăng lên thực lực của chính mình. Đương khi mình trở thành một người có thực lực, người có lợi thế đó sẽ giống như ruồi bọ vây quanh, mắt chó nhìn người khác đều nhỏ bé sẽ biến thành nịnh nọt!

Nói cho cùng, hết thảy còn là thực lực của chính mình không đủ. Nếu như mình có được thực lực cường đại, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh!

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch đột nhiên cắn răng một cái, đưa tay vào trong lồng ngực, đem cái bao vải nhỏ có hai nửa gốc cây Huyễn Tâm Thảo lại một lần nữa đem ra, sắc mặt âm tình bất định. Dần dần, trên mặt hắn hiện ra sự kiên định, khẽ vươn tay, không ngờ lấy ra một phần ngày hôm qua lưu lại. Diệp Bạch há mồm nhét vào trong cổ họng, lập tức nhắm mắt lại, lại một lần nữa tu luyện.

Mặc dù hôm qua đã ăn qua, nhưng hôm nay, trong lồng ngực hắn cực kỳ nghẹn khuất, nếu sự nghẹn khuất này không giải tỏa sớm, lâu dần sẽ tổn thương thân thể, ngày sau sẽ trở ngại đến việc tu luyện của hắn. Mà bây giờ, giải quyết sự nghẹn khuất này, biện pháp tốt nhất chính là lại trải qua một lần thống khổ, đem sự nghẹn khuất này hóa thành động lực. Sở dĩ như vậy nên hắn lại một lần nữa nhắm mắt tu luyện.

Sau một lát, Diệp Bạch trên trán tiếp tục hiện lên những giọt mồ hôi lớn nhỏ như hạt đậu. Lúc này đây, thống khổ so với ngày hôm qua thì càng thêm kịch liệt, càng thêm nhanh chóng. Bởi vì đêm qua đã ăn qua một lần, hôm nay lại tiếp tục dùng, loại thống khổ này là gấp bội, càng thêm khó có thể thừa nhận.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Bạch thân thể liền giống như từ dưới nước được vớt lên, cả người ẩm ướt, cơ thể run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, da tay biến thành màu đỏ giống như từ trong lò lửa đi ra, một vài chỗ đã bắt đầu chảy ra huyết châu*. Mà trên cánh tay của hắn lại là nổi gân xanh, giống như gân rồng, rối rắm vặn vẹo, thoạt nhìn làm người ta cảm thấy ghê người, không dám nhìn nữa.

Mà giờ khắc này, ở xung quanh Diệp Bạch, một tia thiên địa nguyên khí tự do liền giống như bị cái gì đó mạnh mẽ lôi kéo, cuối cùng hóa thành bạch sắc khí vụ, rất nhanh dung nhập vào trong cơ thể hắn. Mà một chút xíu Huyễn Tâm Thảo vừa mới bị hắn ăn vào cũng đã bắt đầu hòa tan, cuối cùng biến thành một luồng bạch sắc nguyên khí lớn hơn nữa, thuận theo những thiên địa nguyên khí kia mà động đậy, chậm rãi tiến nhập vào xương cốt, kinh mạnh, huyết nhục của Diệp Bạch... Ở đan điền kiên cố, những luồng khí dần súc tích, dần trở nên dày đặc, Diệp Bạch trên đầu lại bắt đầu nhè nhẹ toát ra từng đợt từng đợt bạch khí, cả người tựa như từ trong nước vớt ra. Cứ như vậy, thời gian giống như không có ý nghĩa, một khắc, hai khắc, một canh giờ, hai canh giờ, cả đêm rất nhanh cứ như vậy liền trôi qua.

Bỗng nhiên, Diệp Bạch đang trong tĩnh tọa cả người một trận run run, toàn thân hơi thở giống như ống thổi gió, phồng ra rồi co rụt lại. "Ầm" một tiếng, tất cả thiên địa năng lượng biến mất, Diệp Bạch mở mắt ra, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy sắc mặt vui mừng.

"Bát tầng đỉnh, một tháng, chính mình cuối cùng từ giai đoạn Huyền khí bát tầng cao cấp đột phá tới Huyền khí bát tầng đỉnh. Chỉ cần một bước nữa thôi, ta sẽ có thể đi vào Huyền khí cửu tầng!"

"Tiến độ này, cho dù là toàn bộ ngoại viện chỉ sợ cũng không có ai đi?"

"Cho dù là nội viện, đạt tới Huyền khí cửu tầng cũng sẽ không vượt qua ba người!"

Diệp Bạch thật không ngờ, chính vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này lại khiến cho chính mình đột phá. Bằng vào dược lực của một phần tư gốc cây Huyễn Tâm Thảo, vừa lúc phá tan giai đoạn cao cấp, đạt tới Huyền khí bát tầng đỉnh, khoảng cách Huyền khí cửu tầng đã chân chính chỉ còn một bước cuối cùng.

Vui sướng qua đi chính là hư thoát. Diệp Bạch trong nháy mắt thân thể liền mềm oặt, ngã trên mặt đất, tứ chi cứng ngắc, quần áo ướt đẫm, không ít địa phương bị vết máu nhuộm đỏ. Đó là trong quá trình đánh sâu vào cánh cửa Huyền khí bát tầng đỉnh vừa rồi, có nhiều chỗ da tay chịu không được cái loại trọng lực này liền vỡ tan mà tạo thành. Lúc này, ngay cả một ngón tay Diệp Bạch đều cũng không thể động đậy được.

Đây là hậu quả do liên tục dùng Huyễn Tâm Thảo. Không có mấy canh giờ tĩnh dưỡng chữa trị, Diệp Bạch đừng nghĩ có thể đứng lên, và lúc này cũng không có người đến dìu đỡ hắn. Cười khổ một tiếng, Diệp Bạch cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục nằm té trên mặt đất, yên lặng thưởng thức cảm giác thư sướng mà Huyền khí bát tầng đỉnh mang tới.

Trong cơ thể, Huyền khí thể tích rõ ràng lớn lên một vòng, nhan sắc cũng đã từ đạm bạch biến thành thâm bạch*. Nghe nói, một khi Huyền khí đột phá tầng thứ chín, thâm bạch sắc sẽ chuyển hóa thành nhũ bạch sắc. Khi đạt tới tầng thứ mười, nhan sắc lại trở nên gần như trong suốt. Mà một khi đi vào giai đoạn Huyền sĩ, Huyền khí hóa dịch, đó chính là lúc độ dày Huyền khí đạt đến trình độ nhất định mới có thể làm được.

Vài canh giờ sau, Diệp Bạch rốt cục ngón tay đã có thể động đậy. Sau đó, cánh tay trái bắt đầu có tri giác, hai chân cũng đã dần dần từ tê liệt chiều sâu khôi phục lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhức và đau. Cuối cùng cũng có thể đứng dậy, Diệp Bạch đưa tay khẽ chống, cố nén đau nhức toàn thân, đem thân mình từ trên mặt đất bò lên, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, yên lặng tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.

Thực lực mặc dù đề cao, nhưng sự đau đớn và tổn hại của nó tạo thành cho thân thể mình cũng không nhỏ. Nếu không lập tức vận chuyển công lực chữa trị, chỉ sợ sẽ mang đến một vài di chứng, vậy cũng không tốt. May mắn, Diệp Bạch đối với việc ứng phó loại chuyện này đã quen thuộc như cơm bữa. Tiếp qua vài canh giờ, Diệp Bạch từ trên bồ đoàn nhảy dựng lên, cả người đã lại một lần nữa trở nên tinh thần rạng rỡ, khí lực tràn ngập khắp cơ thể như muốn bùng nổ.

Tinh thần no đủ, thể xác và tinh thần đều khôi phục tới trạng thái đỉnh nhất.

-------------------------------

*nghĩa vô phản cố, cửu tử vô hối: có ý chí sẽ không cần quay đầu lại, chết cũng không hối hận.

*ngạo cốt: cứng rắn, mạnh mẽ, ý chỉ những người có tính tình mạnh mẽ, kiên cường không chịu khuất phục.

*huyết châu: giọt máu.

*đạm bạch- thâm bạch: trắng nhạt- trắng đục.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.