Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 44: Sự Dịu Dàng Của Anh Có Thể Khiến Cô Lay Động



Trong một căn phòng làm việc được trang trí xa hoa, lộng lẫy. Khắp căn phòng đều được treo những tấm hình cũ kỹ, đó là một cô gái trẻ, độ tuổi dao động khoảng chừng mười đến mười lăm tuổi, bên cạnh những tấm khác còn là hình ảnh của một gia đình, đó không ai khác mà chính là những người thân trong gia đình của Trạch Tịnh Thần.

Trạch Tịnh Thần đắm đuối nhìn vào đó một lúc rất lâu, trong lòng đột nhiên đau thắt quằn quại, hận một nỗi không tận tay một dao giết chết Tư Cảnh Nam. Chính vì lòng tin và sự mềm yếu của Tiểu Ninh dành cho Tư Cảnh Nam nên cô mới chết thảm như vậy.

Trạch Tịnh Thần rũ mặt xuống, hít sâu một hơi, kế hoạch của anh sắp thành công rồi, chốc lát, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trong sáng của Tiểu Ninh, tự hào nói:"Tiểu Ninh, sắp xong rồi, anh nhất định sẽ trả lại công bằng cho em. Một tay kéo hắn xuống địa ngục, chịu những tội lỗi mà hắn đã gây ra cho em. Tiểu Ninh... Em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."

Hốc mắt anh đã đỏ ngầu từ khi nào, có lẽ khi anh đối mặt với em gái, lúc nào cũng thế này. Bất giác nhớ đến một câu nói của Tuyết Linh:"Mất một người mà mình từng xem là tất cả cũng giống như nhìn cả thế giới sụp đổ trước mắt. Tôi đã từng xem một người như là cả thế giới, nhưng khi mất đi tôi mới nhận ra thì đã muộn, mọi nơi tôi sống, không có người ấy cũng như là sống trong địa ngục."

Lúc ấy, anh tình cờ gặp Tuyết Linh ở buổi tiệc rượu của Trịnh thị, khi ấy không biết bản thân anh là gì trong cô, nhưng có lẽ là giống như một người bạn, cô đã không giấu mà chia sẻ cho anh biết những chuyện buồn mà cô phải trải qua.

Không biết Tuyết Linh đang nói đến ai, anh cũng không muốn hỏi, chỉ là anh thấy Tuyết Linh khi nói ra câu ấy thì rất buồn, cô chỉ nhìn anh cười nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn trăng.

Cũng giống như anh thôi, Tiểu Ninh cũng là tất cả, em gái của anh chỉ chiếm một vị trí chủ đạo cũng như duy nhất trong lòng của anh, khi cô còn, bản thân anh cho rằng mình không làm được gì cho cô cả, đến khi mất đi thì mới nhận ra.

Trạch Tịnh Thần đích thực đã sống trong địa ngục.

Tiếng gõ cửa phòng bất giác vang lên, khiến ý thức Trạch Tịnh Thần trở lại ngay lập tức, anh rời mắt khỏi tấm ảnh, vẻ mặt u lãnh của một ông trùm lập tức trở lại.

Trạch Tịnh Thần ngoài bản thân ra, không cho phép một ai bước vào căn phòng này, cả Tưởng Ân người mà anh tin tưởng nhất cũng không.

Bước ra khỏi căn phòng, Tưởng Ân đưa điện thoại cho anh, đồng thời cất tiếng nói:"Ông chủ Từ gọi đến."

Trạch Tịnh Thần dùng ánh mắt bất mãn nhìn chiếc điện thoại, thái độ lơ đễnh nhìn đi hướng khác, cứ như cảm thấy rất phiền phức, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy.

"Ông chủ Từ lâu quá chúng ta không nói chuyện!"

Tiếng cười khanh khách truyền đến bên tai Trạch Tịnh Thần, "Đúng vậy, tính ra cũng lâu rồi nhỉ?"

Trạch Tịnh Thần đi tới lan can, nhìn vô định xuống dưới, ôn tồn nói:"Hôm nay là ngày gì mà sao ông chủ Từ lại có nhã hứng gọi sang đây vậy?"

"Cũng không có việc gì, chỉ là bên tôi còn thiếu hàng, cần anh chuyển qua một ít."

"Anh cần bao nhiêu?" Trạch Tịnh Thần thoải mái nói.

"Một trăm ký!"

"Được, ngày mai sẽ có hàng cho anh."

"Nhanh vậy sao?" Giọng nói Từ Kiêm có vẻ rất kinh ngạc.

"Ông chủ Từ sao lại bất ngờ thế, làm việc với tôi lâu như vậy rồi chẳng lẽ không biết tác phong của tôi sao?"

Từ Kiêm cười khanh khách:"Sao có thể chứ? Được rồi, tôi chờ anh vậy? Mà khoan, tôi và anh cũng quen biết lâu vậy rồi, hay là chúng ta gặp mặt nhau đi, cũng xem như là nể mặt tôi."

"Được." Trạch Tịnh Thần không chút chần chừ, liền đồng ý ngay. Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, nằng nặc sát khí chết chóc. Tưởng Ân đi tới, cầm lấy chiếc điện thoại, sau đó nói:"Anh định làm theo lời hắn thật sao?"

Cách Từ Kiêm nói chuyện rất lạ. Trạch Tịnh Thần đã có sự nghi ngờ từ sớm, làm sao có thể qua mắt anh. Việc anh che giấu diện mạo lâu như vậy thì làm sao có thể để hắn dễ dàng biết được chứ?

"Không." Trạch Tịnh Thần âm trầm cất tiếng nói, Tưởng Ân nghe vậy cũng yên tâm hẳn.

...

Biệt thự Hắc Mộc Vu.

Tư Cảnh Nam ngồi đối diện với một người đàn ông, khoảng thời gian ngồi nghe hắn nói chuyện điện thoại với Lya, anh cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng không nhớ rõ là nghe được ở đâu.

Chốc lát, khuôn mặt Tư Cảnh Nam bỗng đanh lại, khiến anh nghĩ ngay đến một người.

"Tư thiếu, việc anh giao tôi đã làm xong, tôi xin phép đi trước."

"Nhớ cẩn thận đấy!"

"Tôi hiểu rồi!" Từ Kiêm cúi nhẹ đầu, từ tốn nói tiếp:"Mạng của tôi là do Tư thiếu cứu, dù có bỏ mạng vì anh đi chăng nữa tôi cũng quyết không hối hận."

Từ Kiêm cũng là một ông trùm trong giới Hắc Đạo về sản xuất và buôn bán cần sa, ma túy, hắn cũng là một trong những đối tác làm ăn thân thiết với Lya nhiều năm, suy cho cùng thì cũng sẽ có một mối quan hệ nhất định, Lya là người làm ăn, đương nhiên hắn sẽ nể mặt. Nhưng nể mặt kiểu gì thì do hắn quyết định.

Sau khi Từ Kiêm rời khỏi, Tư Cảnh Nam gọi Tân Trạch vào, nghiêm giọng nói:"Trước khi nhận được tin tức từ phía Từ Kiêm, điều tra tất cả thông tin về Trạch Tịnh Thần cho tôi, một chi tiết cũng không được bỏ sót."

"Tôi hiểu rồi."

....

Bệnh viện Liên Hoa...

Lạc Thần đỗ xe xong thì lập tức chạy đến phòng cấp cứu khoa tim mạch, anh nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Túc Uyên thì càng lo lắng hơn.

"Tiểu Uyên..."

"Anh Lạc Thần, cha em... vẫn còn ở trong đó, rất lâu rồi, làm sao đây anh Lạc Thần..." Túc Uyên nức nở nói, sự sợ hãi trong lòng chực trào, khiến cô nói không liền mạch.

Một cô gái chỉ được mỗi cái tính ương ngạnh khó chiều nào ngờ được có lúc như thế này. Mẹ Túc Uyên mất khi cô còn học trung học, đến nay không mấy lâu, cô sống với cha, đem cha đặt lên hàng đầu, nếu trong lúc này ông có mệnh hệ gì, một cô gái còn non trẻ như cô phải sống thế nào?

Lạc Thần ôm Túc Uyên vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành:"Không sao đâu Túc Uyên, chú ấy nhất định sẽ không sao đâu. Em có tin anh không?"

Lời nói của Lạc Thần mới đả kích được Túc Uyên. Cô tin, mọi lời anh nói cô đều tin.

Túc Uyên ngoan ngoãn gật đầu, không còn khóc nữa. Lạc Thần thở nhẹ, cảm thấy tinh thần cô đã ổn hơn đôi chút thì lòng anh cũng an tâm nhiều. Anh đưa cô đến ghế, chờ đợi cuộc phẫu thuật kết thúc.

Vài tiếng trôi qua, đèn trong phòng cũng tắt, người bác sĩ bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh nói:"Ai là người nhà của bệnh nhân Túc Thanh Nhân?"

Lạc Thần nhìn thấy Túc Uyên đã thiếp đi, biết là cô rất mệt mỏi nên không nỡ đánh thức cô. Anh cẩn thận đỡ cô tựa vào ghế, còn mình thì đứng dậy đi về phía bác sĩ.

"Là tôi."

"Bệnh nhân đã qua nguy hiểm, nhưng còn diễn biến của bệnh thì phải theo dõi thêm mới biết được. Hiện tại bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng hồi sức, trong thời gian này, tránh nêb để bệnh nhân kích động."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi vị bác sĩ kia rời khỏi, Túc Uyên cũng mở mắt tỉnh lại. Vì quá lo lắng cho cha mình, cô cả ngủ cũng không xong.

"Anh Lạc Thần, cha em sao rồi!"

Lạc Thần cười nhẹ, xoa xoa mái tóc bị rối của cô, ân cần nói:"Chú Túc không sao rồi, bây giờ đang ở bên phòng hồi sức. Anh đưa em tới đó."

"Vâng."

.....

Sau khi nhận lại phản hồi từ Phi Dạ, Hàn Dương Phong ráo riết đi khắp nơi tìm Tuyết Linh nhưng không thấy, gọi thế nào thì cũng máy bận. Trong lòng anh thấy sốt ruột không tả nổi.

Đáng lẽ, Phi Dạ cũng sẽ không tra ra được thông tin Tuyết Linh đi gặp Diệp Tấn đâu, mà là chính Diệp Tấn gọi tới, nói cho Hàn Dương Phong biết chuyện đã xảy ra, anh cũng đã thừa nhận rằng mình đã biết trước và định sẽ nói với hai người khi có cơ hội thích hợp, nhưng không ngờ rằng chuyện này lại bị người khác biết được.

Diệp Tấn cũng khá lo lắng, ông cũng đi tìm cô, gọi điện cho cô, đứng trước căn hộ của cô nhưng vẫn không tìm thấy cô, chẳng lẽ cô hận ông tới mức đó sao?

"Phía con đã tìm được con bé chưa?" Diệp Tấn rầu rĩ nói. Lòng bất an, mong rằng nhận được phản hồi tích cực từ phía Hàn Dương Phong.

"Con vẫn đang đi tìm, chú Diệp cứ yên tâm, Tuyết Linh là người hiểu chuyện, cô ấy sẽ không sao đâu."

Diệp Hâm cúp máy, nếu biết trước thế này thì ông đã giữ cô lại ngay lúc trưa rồi, chỉ trách ông quá nông cạn, không hiểu được nỗi lòng của con gái.

....

Dường như Hàn Dương Phong đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ, mỗi nơi mỗi khác, đến nỗi sắp qua thành phố B luôn rồi mà vẫn không tìm thấy cô. Dừng xe ở lề đường, Hàn Dương Phong bực tức đánh vào vô lăng một cái, có trời mới biết anh đang lo lắng thế nào.

Không tính trường hợp cô trốn tránh, chỉ tính đến việc này nếu có kẻ khác trong Hắc Đạo biết được thì sẽ thế nào? Nhất định Tuyết Linh sẽ không có kết quả tốt, khiến bọn chúng tìm kiếm lâu như vậy, bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Nếu vì chuyện này mà Tuyết Linh có mệnh hệ, Hàn Dương Phong sẽ không tránh khỏi việc dằn xé tâm can.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tuyết Linh lúc buồn nhất sẽ đi tới một nơi. Anh ngẩn người suy nghĩ rồi quay vô lăng, nhấn ga đến thẳng nơi đó.

...

Tuyết Linh ngồi ở bên mộ mẹ rất lâu, không biết đã qua mấy tiếng rồi chỉ biết trời tối đen như mực, cô kể cho mẹ cô nghe rất nhiều chuyện. Trong đó, có cả chuyện cô gặp lại được cha mình.

Cô không trách ông, không ghét ông cũng không hận ông vì bất cứ điều gì. Bởi vì lý do mà ông chạy trốn, là để bảo vệ mẹ con cô.

Hành động của Tuyết Linh lúc trưa có hơi thái quá nhưng lúc đó cô rất bối rối, không cách nào cô có thể bình tĩnh được, nhất thời kích động nên mới nói ra những lời như vậy. Không biết, ông có trách cô không?

Bước ra khỏi đó, chân cô bị tê tới mức không nhấc được bước nào nữa. Tuyết Linh đành ngồi xuống một góc, đột ngột lại nghĩ tới chuyện của cha mình, một giọt nước mắt long lanh khẽ rơi xuống, thấm đượm trên gò má trắng mịn của cô. Giọt nước mắt này không phải vì đau, không phải vì buồn mà là giọt nước mắt hạnh phúc.

Một thân hình cao lớn bỗng bao phủ lấy cô, che khuất tầm ánh sáng trả lại trên người cô là một bóng đen trông có vẻ lạ lẫm. Bàn tay mang theo hơi ấm đặt lên đỉnh đầu cô như một hành động an ủi.

Người đó ngồi quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đã thấm đượm sương.

"Mệt không?"

Tuyết Linh bất giác ngẩng mặt lên nhìn, giọng nói này chỉ có thể là của Hàn Dương Phong.

Nhìn bộ dạng cô không cần trả lời anh cũng biết rồi. Hàn Dương Phong trút một tiếng thở dài, ánh mắt u buồn nhìn cô:"Nhận lại cha không vui sao, tại sao lại khóc."

Tuyết Linh chỉ im lặng không nói một lời, không hiểu vì sao nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy an toàn và an ủi tới như vậy. Có lẽ anh chính là một vị thiên sứ, lúc nào xuất hiện đều đem cảm giác khác lạ đến cho người khác.

"Được tôi biết rồi, tôi không nói nữa." Hàn Dương Phong cười nhẹ, cởi lấy chiếc áo khoác dạ dài rồi khoác lên người cho cô:"Trời lạnh thế này mà cô ăn mặc ít như vậy, không sợ bị cảm lạnh sao?"

Tuyết Linh không nói. Hàn Dương Phong cũng bất lực, anh cúi xuống từ tốn bế cô lên:"Tôi đưa cô về."

Cứ tưởng rằng Tuyết Linh sẽ đẩy anh ra vì luôn muốn giữ khoảng cách nhưng không hiểu sao lúc này lại ngoan ngoãn tới vậy.

Đặt Tuyết Linh vào trong xe, Hàn Dương Phong nhìn lại khung cảnh bên ngoài thì chợt rùng mình một cái:"Cô ở đây lâu vậy không thấy sợ sao?"

Đáp lại anh vẫn là sự im lặng đến mức lạnh lẽo, Tuyết Linh vẫn trầm ngâm suy nghĩ, sao Hàn Dương Phong lại luôn kiểm soát hết hành động của cô? Cô trốn ở đây, không một ai biết, Lộ Khiết cũng không, Lạc Thần cũng không nhưng sao Hàn Dương Phong lại biết? Nhưng cô không cảm thấy khó chịu khi bị anh biết hết quyền riêng tư, thậm chí hiện tại cô còn muốn ôm lấy anh như muốn có một chỗ nương tựa, giúp cô thoát khỏi không gian tối tăm, u ám, lạnh lẽo này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.