Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 20: Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi



"Yên lặng đi!"

Nóng tính thế này, Tuyết Linh cũng không dám nói thêm lời nào nữa, cô rút tay mình lại rồi mím môi ngồi yên ắng.

Không chỉ riêng cô mà cả những nhân viên ở đó đều không khỏi ngỡ ngỡ ngàng. Một vị CEO lớn, có tiền, có quyền thế, có sắc đẹp, nổi tiếng lạnh lùng vậy mà lại ôn nhu với một cô gái. Họ thiết nghĩ, chắc cô gái đó hạnh phúc lắm vì có một người bạn trai chiều chuộng cô như vậy. Nhưng thật ra, đối với Tuyết Linh cô thật sự rất khó xử trong tình huống này, cô cũng không hiểu sao Hàn Dương Phong đột nhiên lại làm vậy.

Sau khi đã giúp cô mang xong giày, Hàn Dương Phong liền đứng lên, nhìn cô cất giọng nói:"Chúng ta đi thôi!"

"Khoan đã!" Tuyết Linh mỉm cười cất tiếng hài hòa nói:"Anh cũng nên thử chứ! Hàn tổng, tôi rất có mắt thẩm mỹ đấy!"

Hàn Dương Phong bỏ hai tay vào túi quần, nhìn qua một chút là đã biết hết ý đồ của cô, nhưng lại cảm thấy hứng thú:"Vậy theo ý cô."

Thay đổi quầy trang phục, Hàn Dương Phong không nói không rằng đi thẳng vào phòng thử đồ.

Tuyết Linh ngồi xuống ghế, tay che miệng cười khúc khích, ánh mắt điểm lên vài tia nham hiểm:"Đến lúc mình trả thù rồi!"

Thấy vậy, Giản Bân nghiêng mặt sang hỏi cô:"Trợ lý Tuyết! Tôi thấy bộ comple mà Hàn thiếu đang mặc cũng rất đẹp mà, trước khi tới đón cô, có người mang đến tận nhà đấy!"

"Ai dà, anh không hiểu đâu. Nhưng hãy tin vào con mắt của tôi." Tuyết Linh nheo mắt, nhướng mày nói.

Nhìn thái độ của Tuyết Linh quyết đoán như vậy, Giản Bân chỉ gật gật đầu tán thành, không có ý kiến thêm gì nữa.

Bởi vì là con trai nên trong những sự kiện và tiệc tùng gì lớn thì đa số chọn comple là trang phục chính. Hàn Dương Phong bước ra khỏi căn phòng thử đồ lớn, bộ comple màu xanh sẫm phù hợp với vóc dáng cao ráo của anh khiến đám con gái ở đó suýt nữa thì hồn siêu phách lạc. Tuyết Linh thì cũng không ngoại trừ, cô cũng rất bàng hoàng về vẻ đẹp này của anh nhưng mà không thể vì thế mà buông tha cho anh được.

Tuyết Linh chép miệng, khẽ lắc đầu không hài lòng:"Không được."

Hàn Dương Phong cười nhẹ, chiều theo ý cô, vào trong thấy bộ mới.

...

Tuyết Linh lắc đầu:"Không hợp lắm!"

...

"Hàn tổng, màu này sáng quá!"

...

"Hàn tổng, màu không hợp với phòng cách của anh."

Và cứ thế, đến bốn, năm lần sau cô mới chịu buông tha cho anh. Tuyết Linh đứng dậy, đi tới quầy trang phục, cầm lấy bộ comple màu đen rồi đem đến cho anh:"Hàn tổng, tôi vẫn thấy màu đen hợp với anh hơn."

Hàn Dương Phong dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn cô, biết rõ cô đang chơi khâm mình nhưng không lật mặt cô. Anh cầm lấy bộ comple từ trong tay cô, nhẫn nhịn mà vào trong thay lại.

Đến lúc bước ra, anh đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo, rồi tiến tới cầm tay cô, kéo nhẹ cô đứng lên, sau đó nhìn sang Giản Bân:"Chuẩn bị xe!"

"Vâng, Hàn tổng." Nói xong, Giản Bân nhanh chóng đi thanh toán rồi ra ngoài lái xe đến.

Vừa đi được vài bước, Tuyết Linh suýt nữa thì ngã, Hàn Dương Phong thuận thế, nhanh chóng ôm lấy eo cô:"Cô không sao chứ?"

"Không sao, tôi không sao!" Tuyết Linh lắc đầu nói:"Bởi vì lâu rồi không đi giày cao như vậy nên có chút không quen. Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Hàn Dương Phong gật đầu, cùng cô rời khỏi nhà hàng và lái xe thẳng tới Trịnh thị.

...

Tập đoàn Trịnh thị...

Bước xuống chiếc xe Mercedes - Benz, Tuyết Linh choàng lấy cánh tay Hàn Dương Phong, phong thái ung dung bước vào, khiến đám phóng viên, nhà báo đứng dọc hai bên loé hết cả mắt, thi nhau hối hả ghi hình và phỏng vấn.

Hàn Dương Phong vừa đi vừa ghé môi vào tai cô, thì thầm thỏ thẻ:"Nhớ đi đứng cho cẩn thận vào. Nếu mà té tại đây thì ngày mai tin tức về cô sẽ đứng đầu các tin tức được tìm kiếm nhiều nhất đấy!"

Tuyết Linh khẽ "xùy" nhẹ một tiếng, anh đang nhắc nhở cô nhưng sao thấy có chút gì đó là trù vậy. Hàn Dương Phong nói cũng có lý, ở đây nhiều phóng viên như vậy, không cẩn thận thì sẽ hot mất. Tuyết Linh nắm chặt lấy khuỷu tay Hàn Dương Phong, cẩn thận bước từng bước theo anh, dù đi giày này không quen nhưng ngoài cố gắng gượng thì còn làm được gì?

Bên trong đại sảnh lớn thường dùng để tổ chức sự kiện của Trịnh thị, Hàn Dương Phong cùng Tuyết Linh bước vào thì đã thu hút được ánh mắt chú ý của mọi người. Các nhà đầu tư, hợp tác với Hàn thị thì không nói tới, nhưng còn các đối tác làm ăn lâu năm, liên kết kinh tế với Trịnh thị thì không khỏi bỡ ngỡ trước vẻ đẹp của cặp đôi này, mặc dù họ đã từng nghe nói tới Hàn Dương Phong cao quý ra sao, nhưng bây giờ được chứng kiến tận mắt, thì những gì họ thấy còn nằm ngoài những gì họ nghĩ.

Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest đen sang trọng, huyền bí, lịch lãm, nhan sắc trời ban, mang tố chất cao quý. Còn người phụ nữ bên cạnh thì trước hết phải nói là rất xứng đôi với Hàn Dương Phong, mái tóc được búi gọn ở sau gáy, chiếc đầm màu đỏ càng tô đậm thêm vẻ đẹp sang trọng, quý phái. Những con người trong buổi tiệc nhìn Hàn Dương Phong và Tuyết Linh bằng đủ loại ánh mắt, ngỡ ngạc có, ngưỡng mộ có, áo ước có, ganh tị có.

Người chủ nhân của buổi tiệc hôm nay là thiếu gia của Trịnh thị - Trịnh Gia Luân. Nhìn thấy Hàn Dương Phong dẫn theo một người con gái tới, anh liền tỏ thái độ ngờ vực cùng sự hiếu kỳ. Trịnh Gia Luân cười nhẹ, liền khoác tay người con gái bên cạnh, cất bước đi tới đứng cạnh Hàn Dương Phong.

"Này Phong, sao anh đến trễ thế?" Trịnh Gia Luân cười cười nói.

"Chỉ bận một số việc nhỏ thôi. Chẳng phải tôi cũng tới rồi sao?" Hàn Dương Phong hờ hững đáp lại. Anh đến trễ chẳng phải là công lao của Tuyết Linh sao?

Tuyết Linh che miệng rồi quay sang hướng khác cười nhẹ, chứ không dám cười trước mặt Hàn Dương Phong. Nhưng vẫn bị ảnh phát giác, anh khẽ liếc mắt nhìn cô:"Tuyết Linh cô được lắm!"

"Chà! Phong, anh cũng có mắt chọn thật đấy, cô gái này là..."

"Chào Trịnh tổng, tôi là Tuyết Linh, rất hân hạnh được gặp anh." Tuyết Linh cúi nhẹ đầu, mỉm cười tao nhã, nhìn Trịnh Gia Luân cất tiếng tôn trọng.

Trịnh Gia Luân gật đầu kính nể, sau đó nhướng mày thì thầm với Hàn Dương Phong:"Này, Phong, anh đừng nói với tôi cô gái này là người trong mộng của anh đấy... Trông cũng rất xinh đẹp."

Hàn Dương Phong nhếch môi cười:"Con mắt nội tâm của cậu sáng hơn rồi đấy. Nhưng so ra vẫn không bằng với nhân vật chính ngày hôm nay." Hàn Dương Phong đưa ánh mắt đầy lịch thiệp sang cô gái bên cạnh Trịnh Gia Luân, khiêm tốn nói.

Cô gái ấy khẽ mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo mang theo sắc thái ung dung và tự tin:"Hàn tổng quá khen. Tôi cũng là một người bình thường, nhưng được Hàn tổng đánh giá như vậy, cũng rất vinh hạnh."

"Vẫn là Ôn tiểu thư sáng suốt."

"Thôi được rồi, anh ở đây đợi tôi, tôi đi chào hỏi một số người khác." Nói xong, Trịnh Gia Luân quay sang nhìn Ôn Đồng, nhẹ nhàng cất giọng nói:"Chúng ta qua đó."

"Vâng."

Tuyết Linh nhìn bóng dáng hai người họ, lòng tràn đầy ngưỡng mộ, họ vừa đẹp đôi lại vừa dễ thương:"Hàn tổng, nhìn hai người họ có khí chất thật đấy!"

"Ừm. Chúng ta đi thôi!" Hàn Dương Phong chỉ gật đầu, rồi kéo cô đi qua nơi khác. Nhưng theo Tuyết Linh cảm nhận được, hình như trong lời nói của Hàn Dương Phong có chút cảm thương.

Đứng ở quầy thức ăn. Tuyết Linh chỉ bận tâm tới những món ăn được đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn sức thu hút của nó cô không có cách nào cưỡng lại được. Tuyết Linh cho từng món một ít lên chiếc đĩa của mình rồi thưởng thức, còn Hàn Dương Phong thì đứng ở một cái bàn gần đó bận tiếp chuyện với một số nhà đầu tư. Tuyết Linh cũng không bận tậm, cho đến vài phút sau, các đối tác lớn đã chào hỏi cung kính xong với Hàn Dương Phong rồi rời đi, các cô gái cũng nhân cơ hội này mà đến tiếp chuyện, nhìn khuôn mặt của cô nào cô nấy cũng đều hớn hở, giống như là bầy kiến gặp một miếng mồi lớn nên ùa nhau xông tới.

Tuyết Linh vẫn không bận tâm tới vì tâm trí của cô hiện giờ đã dành hết vào những món ngon trên đĩa. Đột ngột, một giọng nói ngọt sớt, nũng nịu vang lên từ phía Hàn Dương Phong đứng, khiến Tuyết Linh suýt chút nữa thì sặc, cô nhanh chóng bỏ đồ xuống rồi ngoảnh đầu sang nhìn.

Cô gái còn rất trẻ, ăn mặc thuần khiết, đúng chất của một vị tiểu thư đài các. Cô gái đứng trước mặt Hàn Dương Phong, miệng nhoẻn cười tươi như hoa:"Hàn tổng, lâu rồi không gặp, ba em nhắc tới anh rất nhiều. Vậy mà vẫn không qua thăm người ta gì hết..." Cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Hứa - một trong những đối tác quan trọng của Hàn thị, việc cô ta lợi dụng mối quan hệ này để tiếp cận Hàn Dương Phong cũng rất nhiều lần, khiến cho Hàn Dương Phong rất mệt mỏi và bất lực.

Hàn Dương Phong gỡ cánh tay cô ta ra khỏi tay mình, rồi cầm ly rượu trên bàn uống cạn:"Xin lỗi, tôi không quen cô."

"Không thể nào! Sao anh có thể quên em được chứ?" Hứa Tiêm vẫn cứ bày bộ dạng nũng nịu trước mặt Hàn Dương Phong, đúng là khiến Hàn Dương Phong tức chết mà!

Tuyết Linh nhìn hai người họ dằn co như vậy thì lấy làm thích thú, không ngờ Hàn tổng kiêu ngạo một thời lại có lúc như thế này. Tuyết Linh che miệng cười khúc khích, suốt ngày cứ ăn hiếp cô, có ngày hôm nay đúng thật là hả dạ.

"Xin lỗi cô, dù cho có quen biết đi nữa thì thế nào? Tôi đã có bạn gái, nên vì vậy đối với những người con gái khác tôi có quen vẫn sẽ tỏ ra không thân thiết!" Hàn Dương Phong nhếch môi cười nhẹ, lời nói của anh rất rõ ràng, khuôn mặt và ánh mắt rất nghiêm túc, khiến cho Hứa Tiêm không tin không được. Nhưng cô ta vẫn ép mình không tin, cô ta nắm lấy tay của Hàn Dương Phong:"Ai chứ? Có phải anh gạt em không?" Hứa Tiêm cười cười:"Anh làm như vậy là để em ghen sao?"

"Cô uống nhầm thuốc à? Tôi nói tôi có bạn gái rồi, cô không tin sao?" Hàn Dương Phong nhướng mày nói rồi đột ngột quay đầu, dán chặt ánh mắt mình lên cô gái xinh đẹp đang diện trên người một bộ đầm đỏ đang cười khúc khích. Tuyết Linh nghe cuộc nói chuyện của họ rõ mồn một, anh bất giác quay sang nhìn cô như vậy khiến cô không khỏi giật mình, cô thừa hiểu ý đồ của anh nên tắt hẳn nụ cười trên môi, ngập ngừng lên tiếng:"Anh... anh nhìn tôi làm gì?"

Hàn Dương Phong hất mày về phía Tuyết Linh rồi nhìn Hứa Tiêm:"Cô ấy là bạn gái tôi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.