"Vâng." Tuyết Linh nhanh nhẹn gật đầu, chào anh một tiếng rồi rời đi. Khóe môi cô cũng dần cong lên, thái độ như đồng cảm. Xem ra, anh ta không khó khăn như cô nghĩ.
Tuyết Linh theo lời Hàn Dương Phong, cô đi ra ngoài, chào một số đồng nghiệp mình vừa lướt qua. Ai ai cũng có thái độ hòa đồng, tao nhã.
Hai người nhân viên nữ đứng cách đó không xa, quan sát biểu hiện của cô rồi bắt đầu đánh giá.
Cô gái đó huých vai người bên cạnh:"Này, Lạc Lạc cô nhìn cô gái đó xem!"
"Thì sao?" Cô gái tên Lạc Lạc đó lắng nghe người bên cạnh mình nói, cô liếc nhìn người con gái đang đứng ở quầy pha chế rồi lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô không cảm thấy có gì đó rất lạ sao?"
"Có gì thì cô cứ nói đi, đừng vòng vo nữa!" Lạc Lạc vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cau mày, cất giọng lạnh nhạt nói.
"Ài dà..." Cô gái bên cạnh Trình Lạc nhăn mặt lại:"Thì cô nghĩ thử xem, cô gái đó vừa mới đi làm mới chỉ một ngày, à không đúng hơn là chỉ nửa ngày thôi mà đã được thăng chức lên làm trợ lý cho Hàn tổng rồi, mà trong khi đó, tôi làm ở đây đã hai năm, nỗ lực và tài năng không ngừng cống hiến cho Hàn thị, vậy mà vẫn giữ nguyên một vị trí. Lạc Lạc, cô nói xem, cô ta rốt cuộc đã làm gì mà lại có phúc phần như vậy?"
Vì đây là lần đầu tiên cô pha cà phê cho người khác, đặc biệt hơn là sếp của mình, nên không mấy thành thạo, vả lại vốn không biết khẩu vị của Hàn Dương Phong ra sao, nên không tránh khỏi việc làm anh không vừa ý. Tuyết Linh không suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn cầm lấy tách cà phê đi ra ngoài rồi pha lại cốc khác.
Kết quả là...
Tuyết Linh đưa cốc thứ hai cho Hàn Dương Phong.
"Ngọt quá, cho vừa đường thôi, pha lại cái khác."
"Rất thành công." Lộ Khiết cười cười, đưa tay xuống vòi sen để sát khuẩn, ngoảnh nhìn Trạch Tịnh Thần nói tiếp:"Tưởng Ân coi cũng rất có năng khiếu, kỹ năng quan sát và vận dụng cũng rất nhạy bén, từng mũi khâu cũng rất tỉ mỉ. Tôi đánh giá cao cô ấy rất cao."
Trạch Tịnh Thần cười cười, đợi cô vệ sinh tay xong, vừa đi vừa nói:"Tưởng Ân là sinh viên giỏi của Trường Y ở Ý, qua khoảng thời gian thực tập cùng cô ấy, tôi đều thấy cô ấy rất chăm chỉ và thông minh."
"Xem ra cô ấy rất có triển vọng. Nếu xem xét lại thì cũng có thể thăng chức cho cô ấy!" Lộ Khiết cười cười nói.
Ở đại sảnh, Tư Cảnh Nam ngồi chờ cô đã lâu, anh chán ghét với mấy cái ánh mắt mà những người ở đó nhìn anh như vậy, chỉ mong cô sớm ra đây, để rồi anh đưa cô rời đi, tránh phải tiếp xúc ánh mắt với họ. Anh chỉ thích mỗi ánh mắt của cô thôi!
Tư Cảnh Nam quay người thì gặp Trạch Tịnh Thần và Lộ Khiết cùng nhau đi ra, lại còn nói nói cười cười khiến anh khá khó chịu. Tư Cảnh Nam bước tới, chắn đường hai người họ lại rồi kéo Lộ Khiết về phía mình, không nói không rằng, chỉ liếc xéo Trạch Tịnh Thần một cái rồi kéo cô rời đi.
Tưởng Ân từ sau bước tới, nhìn Tư Cảnh Nam từ xa, ánh mắt cô có chút hoảng loạn, nhanh nhẹn nhìn lên Trạch Tịnh Thần.