Chương 4084:
Sau khi gọi được bác sĩ đến, trực tiếp dùng xe đẩy đi đến ICU bên cạnh, Giang Húc Đông vẫn còn chưa đi ra anh ta đã cũng tự mình đi vào luôn, quần áo trên người vẫn là bác sĩ mặc lên hộ, bằng không phải trần trụi nằm ở trên giường bệnh rồi Tư Mộ Hàn nghe được tin tức này cố nhấc cái đầu đang đau nhức lên, anh bảo trợ lý đi tới không phải vì muốn làm kích động anh ta, đây đều là chuyện gì vậy! Người còn chưa khỏi mà đã đi vào ICU luôn rồi, cả người nhức đầu kinh khủng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua từ đêm đen đến bình minh, thời gian trôi chậm không thể tưởng tượng nổi. Nhưng từ bình minh đến đêm tối, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nó chỉ diễn ra trong nháy mắt. Cô chỉ vừa nhắm mắt một chút cả ngày liền như vậy thoáng cái mà trôi qua.
Lúc cô tỉnh lại sau cơn hôn mê trời vẫn còn lờ mờ tối, cứ tưởng rằng trời sắp sáng rồi, không ngờ rằng lúc mở mắt ra trời lại sắp tối rồi, trong phòng vô cùng tăm tối, chẳng có ai ở đây hết.
Cô mù mịt mà ngồi ở trong phòng, say mê thẫn thờ nhìn ánh chiều tà mờ mịt ngoài cửa sổ.
Lúc Tư Mộ Hàn đi vào, nhìn cô gái nhỏ ấy cứ như một pho.
tượng, ngơ ngơ ngác ngác, cả người lạnh ngắt, cũng không biết ngồi ở chỗ này bao lâu rồi. Anh đau xót vô cùng, ôm cô vào lòng bế lên giường.
“Nghĩ cái gì mà thắn thờ ra thế, anh đến mà em cũng không biết.”
Tư Mộ Hàn nhéo hai má mềm mại của cô, cười hỏi.
Biết chuyện xảy ra tối qua đã mang cho cô đả kích rất lớn nên Tư Mộ Hàn không muốn nhắc lại, cũng không muốn cho cô nghĩ.
lại những chuyện đó, giọng điệu dịu dàng hiền hòa hỏi, tay xoa nhẹ bụng để cô bình tĩnh lại.
*Em đang nghĩ mấy người tối qua đi cứu người cùng chúng ta đã quay về chưa. Mộ Hàn, anh nói xem bọn họ có thể quay về không?”
Đều là mấy cậu trai hai mươi mấy tuổi, cũng xấp xỉ tuổi cô, vì một cái mệnh lệnh mà phấn đấu quên mình đi cứu người, thậm chí biết rắng bản thân mình có thể sẽ phải hi sinh, vẫn cam tâm tình nguyện xả thân mình chặn kẻ địch lại.
Điều mà cô mắc nợ quá nhiều, những chuyện tội lỗi này sợ là đến kiếp sau cũng chưa rửa sạch!
“Có một số việc không phải chúng ta có thể tự mình khống chế được, ông ngoại phái đến những người vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy chính là để khi xảy ra những tình huống như này sẽ bảo vệ chúng ta được an toàn. Lúc bọn họ bị gọi đi vào trong là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”
Giữa người với người rốt cuộc vẫn là không giống nhau, có được thứ mà mình mong muốn rồi thì tương ứng với nó chắc chắn phải trả một cái giá. Nếu lúc trước lựa chọn đi con đường này rồi, thì cuối cùng kết quả có ra sao cũng chỉ có thể thản nhiên mà chấp nhận.
“Em biết, nhưng vẫn thấy buồn bực khó chịu. Rõ ràng lúc ấy đi cùng em vẫn còn sống sờ sờ ra, cuối cùng… Nói xong, Nguyễn Tri Hạ quay đầu ghé vào vai Tư Mộ Hàn khóc “hu hu”, nước mắt nhanh chóng ngấm vào áo anh, thấm vào ngực làm da anh nóng bỏng, chỉ cảm thấy trái tìm run lên đau đớn.
““Ngoan nào! Nếu mà bọn họ vẫn còn sống, anh sẽ nghĩ cách cứu họ về. Em đừng khóc nữa được không.” Cô gái nhỏ yếu đuối một chút là Tư Mộ Hàn bảo vệ cô vô điều kiện.
Khó khăn mãi mới dỗ dành được cô gái nhỏ ấy, Tư Mộ Hàn thở dài một hơi, năm tay cô đi ra ngoài.
“Hướng Minh với Tinh Hòa đang ở chỗ của ông ngoại, anh đưa em đi gặp hai đứa nhé!” Cũng không thể nào cứ ru rú ở trong phòng mãi được, như thế lại dễ suy nghĩ linh tỉnh, đi ra ngoài gặp mọi người nói chuyện có khi lại bớt được tâm sự trong lòng.
Anh còn nhiều việc cần phải giải quyết hậu quả, không có thời gian để ở bên cạnh cô, chỉ có thể đưa cô đến chỗ mà anh nghĩ là an toàn.
“Thế còn anh, anh phải đi đâu?” Tuy rằng hai người cứ tách ra rồi hợp lại, nhưng cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, Tư Mộ Hàn suy nghĩ như nào cô cũng đoán được đôi chút. Đưa cô đến chỗ ông ngoại rồi, sợ là anh lại tự mình đi làm việc gì đó nguy hiểm rồi.