Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4077



Chương 4077:

“Hãy tìm một cành cây để móc vào, đừng tự chui đầu xuống, nếu anh mà nhảy xuống thì nói không chừng sẽ bị kẹt cả hai ở dưới đó, ai mà biết được trong đó là thứ gì cơ chứ” Lúc hai người đang nói chuyện thì có một con rần bò ra khỏi lỗ để thăm dò, nó có màu sắc sặc sỡ chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó độc như thế nào rồi, Nguyễn Kiến Định bình tĩnh kéo Tư Mộ Hàn và Nguyễn Minh Tú lùi lại hai bước.

Còn Vũ Nguyên Hải thì rất nhanh tay giống như một tia chớp vậy, anh ta dùng một tay nhấc con rắn dài bảy tấc lên.

“Mặc dù tôi không thường xuyên nghiên cứu nhưng với tư cách là một người dùng độc dược thì nhất định phải biết bắt rắn, hơn nữa không cần nói cũng biết con rắn này rất độc!”

Cầm chặt quanh người con rắn rồi quay ra nhìn thấy ánh mắt có phần hoài nghi của hai người, Vũ Nguyên Hải liền nhún vai một cái.

“Mau tìm cành cây trước và làm thật nhanh nếu không con rắn ở bên trong bò ra là chúng ta nhận đủ đấy” Dưới nước có rắn hoặc là độc rẳn, nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng có chín cái mạng cũng không đủ!

Tư Mộ Hàn sắc mặt lạnh lùng, sau nghe được âm thanh khóc.

của Tinh Hòa thì anh liền xoay người bước ra ngoài cửa.

Sau khi Vũ Nguyên Hải giải quyết nhanh gọn con rắn ở trên tay thì anh ta tìm một chỗ để chôn nó sau đó anh ta đứng canh ở lối ra để ngăn cản những con rần khác chui ra.

Ngọn lửa đã từ từ bùng cháy nếu cứ tiếp tục như thế này thì kết quả cuối cùng họ sẽ phải đối mặt là bị thiêu chết hoặc bị khói hun đến chết, cũng có khả năng bị rẳn cần chết trong khu rừng này hoặc các loài động vật khác giết chết.

Nếu không chạy thoát được bọn họ chỉ có một chữ chết và nếu chết ở đây thì đồng nghĩa với việc toàn bộ quân bị tiêu diệt.

Nguyễn Kiến Định nhìn Nguyễn Minh Tú đang đi theo mình rồi lại kéo sợi dây xích trên cổ tay cô, vẫn không còn cách nào khác, anh véo cắm cô và hôn một cái: “Có thể chết cùng em, cuộc đời này của anh không còn gì phải hối tiếc”

“Chúng ta nhất định có thể ra ngoài được mài” Từ đầu đến cuối Nguyễn Minh Tú vẫn chưa nói lời nào, cô ấy đột nhiên đưa tay ra giữ lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt rơi trên vai anh, vẻ mặt rất suy sụp và cơ thể yếu ớt đến mức không thể đứng vững.

“Thật tốt, cuối cùng em cũng nói chuyện rồi, chỉ cần em ổn anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn, yên tâm đi!”

Vòng tay ôm lấy thân hình gầy gò của người phụ nữ nhỏ, Nguyễn Kiến Định cúi đầu rồi vùi vào cổ cô ấy hít sâu một hơi sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười “Em không cần anh đưa em ra ngoài mà em muốn chúng ta phải cùng nhau ra, Kiến Định à, Tinh Hòa bị Abel bắt đi rồi em đã không bảo vệ được con bé, lúc bị bắt đi con bé đã khóc rất nhiều, cho dù em có hét lên như thế nào thì cũng vô ích, bọn hị Nguyễn Minh Tú gục trên người anh, giọng nói đầy đau thương và nước mắt chảy dài trên vai anh, Nguyễn Kiến Định rất xót xa cho cô.

“Không sao, không phải lỗi của em đâu. Minh Tú à, chúng ta đã tìm thấy Tỉnh Hòa rồi, vừa nãy em cũng nhìn thấy rồi đúng không, không sao đâu mọi chuyện rồi sế ổn thôi, đợi chúng ta ra ngoài rồi em có thể nói chuyện với Tinh Hòa, con bé sẽ không trách em đâu!”

Nguyễn Kiến Định ôm lấy Nguyễn Minh Tú để cho cô ấy dựa vào lòng và khóc một cách thoải mái, đợi cô ấy khóc mệt rồi thì sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khi không còn âm thanh nữa thì Nguyễn Kiến Định sẽ bế cô ấy và trở về. Khu rừng dần dần nóng lên, càng ngày càng có nhiều dã thú đến đây, thời gian của bọn họ sắp hết và Tinh Hòa phải nhanh chóng được giải cứu.

Lúc ôm người trở lại, vừa đi tới ngôi nhà gỗ thì đột nhiên có hai người mặc đồ đen nhảy ra.

Vừa nhìn thấy anh ấy, người kia đã nói bằng giọng ôm ồm: “Xin hỏi có phải ngài Nguyễn và cô Nguyễn không? Chúng tôi theo lệnh của cô Nguyễn Tri Hạ đến đế cứu người, ngài Tư có ở đây không?” Câu hỏi rất nhanh gọn nhưng đều thể hiện sự kính cẩn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.