“Ông Abel, tôi lần này tới cũng không phải để chơi với ông. Chuyện của ông tôi đã biết rồi, ông cảm thấy nếu như ông ngoại biết ông làm loại chuyện như vậy, ông ấy sẽ còn đối xử với ông như trước sao? Ở thời điểm không có cụ thể chứng cứ, nổ ra một ít tin tức một chút cũng tốt.”
“Chuyện không có chứng cứ làm sao có thể lấy ra tùy tiện nói được. Tôi Kiến Định, tôi với cậu không giống nhau, tôi đại khái mười ba mười bốn tuổi đã liều mạng lăn lộn, làm qua công việc khổ nhất nặng nhọc nhất, bị người ta đánh, bị người lừa, làm một tên ăn mày, làm qua lưu manh xã hội đen, sờ soạng lần mò cho tới bây giờ, tất cả sản nghiệp của tôi đều là tự mình phấn đấu ra, không giống như cậu, nếu như cậu không có Yaren tạo ra cho cậu mấy chuyện phiền phức, cậu cũng vẫn là một quý công tử trong nhà, vẫn là cậu chủ nhà họ Nguyễn Hàn độ nhẹ nhàng, nếu đã không hiểu rõ người khác thì cũng đừng có công khai xử lý tội lỗi người ta.”
Hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt nên không muốn cùng cháu trai của mình so đo nhiều như vậy. Sau vài câu nói, nụ cười lại hiện ra trên mặt ông.
“Những chuyện ông gặp phải tôi rất lấy làm tiếc nhưng đủ loại chuyện này đều là chính ông tạo thành, chẳng lẽ ông không có nghĩ thông suốt, vì cái gì ông ngoại đem ông đuổi ra khỏi nhà, vì cái gì ông ngoại liền không thích ông, vì cái gì ông làm được chuyện lớn như vậy ông ngoại vẫn là không thích ông sao!”
Thời điểm ông rời cái nhà kia đi là từ mười mấy tuổi, thiếu nhất là tình thương yêu. Đến bây giờ làm được thành công dạng này, ở Nguyễn Kiến Định xem ra, Abel chẳng qua là muốn chiếm được sự chú ý cùng yêu thương của bố anh mà thôi, người không có tình thương tự nhiên đặc biệt so với người thường có nhiều khát vọng được yêu hơn.
“Cậu muốn đem những người kia cứu trở về đúng không nhưng mà đi cầu xin người không phải thái độ như vậy” Nguyên bản tâm tình tốt lập tức tiêu tán, Abel ném tranh chữ trên tay đi, hai mắt đen nhánh trực tiếp nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiến Định. . Truyện Lịch Sử
“Tôi đích xác là muốn để ông thả người nhưng cứ xem như nếu tôi van xin ông thì ông sẽ thả ra sao?” Đáp án nghĩ cũng không cần nghĩ, Abel tuyệt đối không có khả năng thả đám người kia rời đi, đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể hành động bằng năng lực, cần gì ở chỗ này nói mấy lời nhảm nhí này!
“Nếu cậu cầu xin tôi có lẽ tôi có thể đồng ý, bởi vì hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.” Nói xong, ông ta quét sạch bức thư pháp và bức tranh ngọc trên bàn, ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhưng khỏe mỗi ông ta cứ nhếch lên, ông ta đang cười, nụ cười rất hả hê.
“Ông Abel, nói cho cùng chúng ta cũng là người thân máu mủ ruột thịt. Nếu ông làm việc của ông không xen vào việc của tôi, quan hệ của chúng ta có thể vẫn bình an vô sự.” Luôn muốn thử dùng kế hoãn binh trước một chút xem sao, nếu như có thể có tác dụng đương nhiên là tốt nhất, không có tác dụng thì cũng không có tổn thất gì.
“Gia tộc Otto vốn là phải là của tôi, đã nhiều năm như vậy tôi cũng nghĩ thông, đồ vật của tôi liền nhất định phải là của tôi, không nên là đồ vật của tôi chỉ cần tôi muốn thì nhất định sẽ thành của tôi.” Đang nói chuyện, mặt Abel đột nhiên đưa tới, nhẹ nói.
“Nguyễn Kiến Định, tôi đã giết bố mẹ cậu. Lúc ấy vì kế hoạch này tôi thế nhưng là bỏ ra không ít thuốc nổ, cậu nói xem nếu như cậu cùng chết, em gái của cậu còn có thể sống tốt như vậy a, cậu đoán lúc ấy tôi cho em gái của cậu chuẩn bị lễ vật gì a.”
Nói xong, cả người ông ta cười phát run, tiếng cười to điên cuồng từ trong phòng phát tán ra, người bên ngoài nghe cũng cùng nhau phát run.
Nguyễn Kiến Định nhíu chặt mày, siết chặt hai tay, nghiến răng ép buộc bản thân tách hai tay ra khoanh lại đặt ở trên bụng, hít thở sâu một hơi tựa ở phía sau trên ghế, nghiêng chân hơi cúi đầu, một ánh mắt cũng không thèm cho Abel.
“Thế nào có phải rất bất ngờ không? Tôi có thể nói với cậu rằng “Thiên Đường Nhân Gian” cũng là do tôi mở ra cho em gái của cậu. Thật tiếc khi người em rể kia của cậu hành động cũng đủ nhanh, nếu không thì Nguyễn Tri Hạ hẳn là sẽ không đợi được đến ngày cậu tỉnh lại đâu.”
Giọng điệu của Abel tràn ngập tiếc hận, thật giống như chuyện này không làm thành công khiến ông ta thấy rất đáng tiếc giống như rất muốn một lần nữa làm lại vậy.