Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3927



“Em cũng đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa, Tư Mộ Hàn có phải anh không yêu em nữa không, có phải anh cảm thấy ở bên em không còn cảm giác mới mẻ gì nữa, có phải vì em sinh hai đứa con rồi không còn xinh đẹp như trước đây nên anh không cần em nữa rồi…

Vừa khóc vừa khiếu nại, lúc khóc còn xì mũi nữa, nói năng khá rõ ràng, lương của nghề này khá cao đấy, Tư Mộ Hàn nhìn mà thiếu chút nữa đã cười rồi.

Khả năng trả đũa của vợ đúng là cao thật, anh mới nói mấy câu đã bị xuyên tạc thành như vậy.

Nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, đến cuối cùng người đau lòng vẫn là anh, Tư Mộ Hàn đau đầu xoa xoa ấn đường, đúng là hết cách với cô, chỉ có thể ôm cô vào lòng: “Em đúng là tổ tông của anh mà, đừng khóc nữa!”

“Anh nói xem em nói có đúng không, Mộ Hàn, có phải anh không yêu em nữa đúng không.’ Nguyễn Tri Hạ ấm ức sà vào lòng anh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh xen lẫn sợ hãi, vừa nhìn thấy anh, sự ngang bướng cũng chẳng còn.

“Là anh không đúng, anh không nên hung dữ với em, Tri Hạ ngoan, đợi anh làm xong thời gian này, anh sẽ dẫn em đi ra ra ngoài chơi nhé!” Bây giờ Tinh Hòa cũng lớn hơn một chút rôi, từ từ đã có thể rời xa bố mẹ rồi, có Hướng Minh ở nhà cô bé chắc chắn không dám phá.

Đương nhiên trong chuyện này Nguyễn Kiến Định phải suy nghĩ rất kỹ càng mới dám quyết định, từ sau khi hai người ở bên nhau, những chuyện không đâu cứ nối đuôi nhau đến, cho tới bây giờ vẫn chưa dừng lại, vốn Co cô đã phải chịu đựng quá nhiều, bây giờ nên thả lỏng một chút.

“Em nghe anh hết, chỉ cần anh không bỏ em là được.” Cảm xúc của cô mau đến cũng mau đi, Tư Mộ Hàn nói còn chưa được mấy câu cô đã cười rồi, ngồi trong lòng anh cô cười đến nỗi cả người đều run rẩy.

“Ở trên xe đợi anh, anh xong rồi sẽ xuống.” Phía trước chính là mục tiêu, Tư Mộ Hàn híp mắt lại kêu cô lên xe ngồi chơi trước, tay đặt trên đùi gõ theo tiết tấu, giống như đang suy tính việc gì đó, sắc mặt tăm tối.

Nguyễn Tri Hạ ừ một tiếng xem như trả lời, ôm điện thoại dựa vào người anh chơi một cách vui vẻ.

Một bên khác, bây giờ Trân Mộc Châu quấn trên người Dương Thừa Húc như cây ký sinh, hoàn toàn không có ý định rời khỏi, ổ khóa ở chân của cô ta sớm đã được mở ra từ mấy ngày trước.

Trong đoạn thời gian này Dương Thừa Húc đột nhiên rất bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, nơi Trần Mộc Châu hay đi nhất khi buồn chán là biệt thự ở kế bên, chung sống vui vẻ với mẹ của Dương Thừa Húc là Hứa Minh Ngọc.

Sáng hôm nay vừa dậy đã không thấy tung tích của Dương Thừa Húc đâu, sau khi ăn sáng xong Trần Mộc Châu có thói quen đi sang biệt thự bên cạnh, vừa hay hôm qua vẫn chưa nói xong với dì Hứa Minh Ngọc về chuyện cắt tỉa cành hoa, định hôm nay sẽ nói xong luôn.

Nhưng không biết hôm nay rất cuộc có chuyện gì, lúc cô ta đi qua, đừng nói là Hứa Minh Ngọc mà ngay cả mấy người giúp việc bình thường đều biến mất không thấy nữa, tất cả người trong ngôi biệt thự giống như vô duyên vô cớ biến mất vậy.

Trần Mộc Châu đi quanh biệt thự hai vòng vẫn không thấy một bóng người, chỉ có thể nhíu mày đi về trước.

Cũng vào lúc này, trong một căn phòng nào đó ở lầu ba của căn biệt thự, Hứa Minh Ngọc đang bị người ta bịt miệng từ phía sau trốn ở trong.

Đợi sau khi bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, người đang bịt miệng bà ta ở phía sau mới hơi nới lỏng tay ra một chút, nhưng lực nắm hai tay của bà ta không giảm chút nào, kéo bà ta ra ngoài, tay dùng sức ném bà ta lên giường.

“Tôi khuyên bà tốt nhất là nên thành thật một chút, không sai tôi thích bà, nhưng làm người phải tự biết mình. Người đàn ông đang nói có chất giọng trầm khàn, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống người ngã nằm lên giường, đưa ngón tay lên cổ áo, chầm chậm gỡ cúc áo.

“Tần Văn Hưng, chỗ này không phải địa bàn của anh, tốt nhất anh nên nhớ cho rõ, bây giờ tôi đang ở trên địa bàn của Yaren, nếu như anh dám làm gì tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh! Anh thả tôi ra!” Lời còn chưa nói xong, Hứa Minh Ngọc vừa mới lật người muốn đứng dậy, người của Tần Văn Hưng đã ngã thẳng xuống đè lên người của bà ta.

“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô vẫn chỉ biết nói mấy câu vô ích vậy thôi sao, nếu như có ích thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi, Hứa Minh Ngọc, tôi thích dáng vẻ cứng miệng này của cô, chịu đựng cho tốt, bây giờ tôi sẽ không cho cô sống một cách dễ chịu nữa đâu!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.