“Nhưng mà, ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, anh liền ấm áp. Cho dù xung quanh có tuyết trắng rơi đầy trời, anh chỉ cảm thấy mình bước vào ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân. Hứa Minh Tâm, anh trúng độc của em rồi, từ lâu đã không còn thuốc chữa nữa!”
Giây tiếp theo, cô được anh ôm vào lồng ngực.
Cho dù toàn thân anh đều là giá rét, nhưng lồng ngực anh vấn ấm áp như ngày nào.
“Cũng may, anh đợi được em rồi, anh biết em sẽ đi ra mài”
Những lời này thật nặng nề và sâu kín, thậm chí còn ẩn chứa cả tiếng thở dài nhè nhẹ.
Anh cũng rất sợ, sợ cô sẽ không ra, sợ bản thân thất vọng đến chết!
Vậy… Nếu như em không đến thì anh sẽ làm thế nào?” Giọng nói buồn bã của Hứa Minh Tâm vang lên.
“Anh sẽ tiếp tục chờ đợi, bởi vì anh tin rằng em sẽ đến. Hứa Minh Tâm, anh cũng không hề sợ gì cả, có phải anh rất quá đáng không?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên tia sáng hiu quạnh.
Cô nghe thấy lời nói này thì mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào cả.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ đối phương không thể vứt bỏ mình được, cho nên… Mới không hề kiêng ky gì cả.
“Quay về thôi, lạnh quá.”
“Hứa Minh Tâm, anh muốn em.” Nói rồi, người đàn ông đó cúi người hồn.
Đôi môi hơi lạnh, nhưng phần lưỡi lại vô cùng nóng bỏng.
Nó thâm nhập thẳng vào, chiếm đoạt thành công.
Cô không ngừng dãy dụa, cô vốn cho rằng sức lực của mình không thể làm anh rung động được. Nhưng không ngờ mình lại dùng tất cả sức lực của cơ thể để đẩy mạnh ra, Cố Gia Huy lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Khụ khụ…” Anh đột nhiên ho khan dữ dội, căn bản không thể nào kìm lại được.
Anh vội vàng quay lưng lại, còng người xuống, dáng vẻ giống như rất đau đớn khó chịu. Anh luôn kìm nén âm thanh, tiếng ho vô cùng nặng nề.
“Anh sao vậy?”
Hứa Minh Tâm lập tức trở nên lo lắng, cô muốn đi lên phía trước nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Em đừng qua đây.”
“Anh sao vậy? Lễ nào trong người không thoải mái sao? Anh có cần đi bệnh viện không?” Gô lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.
Anh nhìn vết máu trong lòng bàn tay của mình, dưới ánh trăng lạnh lễo trong sáng vết máu ấy càng rõ ràng hơn.
Bên tai anh vang lên lời nói của Lệ Nghiêm: “Độc tố của bà chủ rất ôn hòa, chỉ cần có thời gian là có thể điều trị được. Nhưng Tạ Quế Anh nóng lòng muốn thành công nên đã bỏ độc tố mạnh vào hương liệu của anh. Anh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn có vài phương thuốc cần phải điều chế một lần nữa. Bây giờ anh rất mệt mỏi, chẳng ` khác nào như tự mình tìm đường chết.”
“Tôi đã tìm cho anh bệnh viện quân y khép kín để đảm bảo an toàn cho anh.
Cố Gia Huy à, nếu như anh muốn giữ mạng sống và sống lâu hơn với Hứa Minh Tâm thì anh cần phải nghỉ ngơi tính dưỡng một tháng.”
Thời gian của Cố Gia Huy không nhiều, mà anh cần phải xắp xếp ốn thỏa tất cả chuyện trước khi rời đi.
Anh linh cảm mình rời đi một tháng này, đối phương nhất định sẽ hành động.
Anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể từ bỏ Hứa Minh Tâm được.
Lệ Nghiêm chỉ có thể cầu xin một số người, bởi vì bệnh viện quân y này rất bí mật nên anh không thể mang theo người nhà đến.
Cho nên lâu như vậy rồi mà anh không có tìm cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể để cho nhà họ Quý sắp xếp thân cận cho cô.