Giọng anh dày và đầy từ tính, đọng lại trong tai cô thật lâu cũng chẳng thể xua đi.
Tất nhiên cô biết rõ tính tình của Cố Gia Huy, để trả thù cho anh hai, anh đã ngủ yên trong bốn năm, chấp nhạn đeo một chiếc mặt nạ người không ra người ma không ra ma và hành động một cách thấp hèn.
Vì cô anh đã trải qua bao gian nan cùng chống lại vận mệnh, cho dù có chết anh cũng không cam lòng buông tay.
Cô biết… biết tất cả mọi chuyện.
Vì vậy, cô biết răng cho dù có ly hôn thì Cố Gia Huy cũng nhất định sẽ theo đuổi mình trở lại.
Đây là sự tự tin của cô.
Nó chỉ là sự thiếu thận trọng!
Cô biết Cố Gia Huy sẽ đau đớn hơn chính mình, vì vậy… cô cảm thấy mình là người xấu.
Dù không nỡ nhưng cô vẫn muốn tiếp tục.
“Cố Gia Huy, yêu tôi chính là tự tìm khổ sở, cho dù như vậy anh vẫn muốn tiếp tục sao?”
Cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh rồi ôm chặt lấy anh, giọng cô trầm hẳn đi.
“Vậy thì anh sẵn sàng nếm mùi đau khổ của em trong suốt phần đời còn lại của anh.”
“Cố Gia Huy… Tôi nhất định phải ly hôn. Tôi không thể để dì, cậu và anh của tôi phải lo lắng cho tôi. Tôi không thể chịu đựng quá nhiều ủy khuất một cách vô ích. Tôi cần một lời giải thích, và nhà họ Quý cũng cần một lời giải thích. Tôi xin lỗi…”
Hứa Minh Tâm bất lực nói, dù sao cô vẫn không đủ tàn nhẫn mà nói hết những điều trong lòng.
Trước nay cô chưa bao giờ oán hận Cố Gia Huy.
Khi Cố Gia Huy nghe cô nói ba từ “tôi xin lôi”, anh lập tức cảm thấy mình có lỗi.
Rõ ràng là anh đã khiến cô đau khổ, rơi nước mắt và bị đánh.
Nhưng cô lại không oán giận anh.
Nếu ngay từ đầu anh đã vạch mặt Tạ Quế Anh mà không cần quan tâm đến kẻ đứng đẳng sau thì mọi chuyện sẽ không đến mức này.
Nhưng bây giờ anh đã không bắt được Tạ Quế Anh, lại còn khiến Hứa Minh Tâm cũng bị tổn thương.
“Em nên trách anh.”
Anh nói giọng khàn khàn.
Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đau thì anh còn đau hơn, tôi thật sự không thể oán trách anh.”
“Nhưng anh không muốn để em phải chịu đau dù là một chút!”
“Cố Gia Huy, tôi có thể cùng anh chịu đựng gian khổ…”
“Anh không muốn.”
Trước khi cô nói xong, anh đã ngắt lời cô.
Âm thanh ba từ này phát ra cực kỳ cứng rắn.
Dòng điện ấm áp lướt qua trái tim cô, và cô không nói thêm gì nữa.
Trên đời này chỉ có Cố Gia Huy là yêu cô hết mực, dù chỉ là một chút đau khổ cũng không nỡ để cô chịu đựng.
Nhưng làm sao thế giới này có thể đáp ứng hết mọi mong muốn của con người đây?
“Cố Gia Huy… vậy thì anh hãy cố gắng lên, cố gắng cưới tôi về. Tôi cũng sẽ trở nên tốt hơn, biết đâu lại có người khác theo đuổi.”