Anh quay lưng về phía cô, giọng điệu gấp gáp, cố hết sức nhãn nhịn.
Hứa Minh Tâm nghe xong những lời này, trái tim cô đau đớn dữ dội.
Phu nhân không phải là do mình đẩy, nhưng sự thật lại do cô.
Mà phu nhân tới tìm cô gây phiền phức, đánh cô, làm nhục cô, cũng là sự thật.
Anh không có cách hoàn toàn đứng về phía cô, cũng không có cách đứng vê phía mẹ anh.
Anh ấy muốn lấy lại công bằng, cũng giống như bị kẹp giữa hai lớp bánh quy vậy, cả hai bên đều khó xử.
Bắt buộc phải làm tổn thương một người, đối với anh mà nói việc lựa chọn ai cũng đều là tàn nhãn nhất với anh.
Nước mắt cô rơi như mưa, lặng lẽ rơi xuống.
Anh ở ngay trước mặt, rõ ràng chỉ cách có mấy bước nhưng bản thân lại không thể tiến lại gần!
Không, cô không sợ bị tổn thương.
Chỉ sợ…
Lúc anh đau buồn, lúc anh cần cô nhất cô lại không thể tiến lên ôm lấy anh~
Hứa Minh Tâm tiến lên phía trước.
“Dừng lại!”
Cố Gia Huy không hề quay người lại, nhưng dùng giọng nói trầm thấp giận dữ cảnh cáo cô.
Hứa Minh Tâm không hề dừng lại, thậm chí cô còn không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô bước tiến về phía trước, anh muốn lùi về sau tránh né, nhưng cô nhanh hơn một bước chạy vội qua đó, từ phía đằng sau ôm chặt lấy anh.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, trực tiếp đem đẩy cơ thể cô kéo lại, cô ngã lên phía trên bức tường râầm một cái.
Cơ thể cô bị ngã đến mức đau nhức, nhưng ngay đến cả một tiếng kêu đau cũng không thấy cô nói ra, mà cô vẫn ôm chặt lấy anh.
Những lúc tâm tình anh không tốt, tâm trạng cục căn khó chịu, cô liền kiêng chân lên, dùng hai tay bám chặt lất cổ của anh, gửi đến cho anh một nụ hôn.
Đôi môi của cô ấm áp, còn đôi môi mỏng của anh thật sự lạnh lếo.
Cô không màng đến mọi thứ xung quanh mà hôn anh, không quan tâm đến chuyện mình bị ép trên tường, xương bả vai bị ép đến mức đau đớn.
Còn bộ dạng thô bạo nóng nảy đó của Cố Gia Huy cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếng thở của anh vô cùng nặng nề.
Thời gian, một phút một giây cứ như Vậy trôi qua.
Rất lâu sau, Cố Gia Huy cuối cùng tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại, lý trí của anh cũng dần dần quay lại.
Cô thu người lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ?”
“Em không sợ anh sẽ làm tổn thương em sao?”
Anh trầm tư tự nhìn lại chính mình, Đôi mắt sâu thắm bên trong tràn đầy vẻ đáng thương và dịu dàng.
Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra… em rất sợ đau, nhưng em càng sợ hơn việc mình không thể ở bên cạnh anh. Những lúc em cần đến anh, anh đều sẽ xuất hiện, cho em tất cả sự dịu dàng ấm áp. Em cũng muốn vào những lúc em cần đến em nhất, em cũng có thể ở bên cạnh anh.”
“Cố Gia Huy… em cần anh bảo vệ em, em cũng muốn được bảo vệ anh.”