“Cô ấy lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn. Bác sĩ nói vì cô ấy quá nhớ nhung nên đã thành bệnh, đợi đến khi quên đi thì sẽ không sao nữa. Nhưng mà gần đây cô ấy càng ngày càng gặp nhiều ảo giác, trước đây thì hai ba lần một ngày, bây giờ thì đã tăng lên bốn năm lần”
“Cậu ấy… cậu ấy có biết mình bị ảo giác không?”
“Cô ấy rất thanh tỉnh, biết là giả, chỉ là do thần kinh thị giác đang đánh lừa cô ấy, tạo ra ảo giác. Thật ra đó được sinh ra từ trái tim cô ấy, trái tim cô ấy muốn nhìn thấy gì thì đôi mắt của cô ấy sẽ thể hiện những gì cô ấy nghĩ. Cho dù biết nó là giả thì cô ấy có thể làm gì đây? Cô ấy không bao giờ chống cự, nghĩ rằng đó là cách duy nhất để giao tiếp với Ôn Mạc Ngôn trên thiên đường”
“Vậy lần này các người quay lại có tiếp tục điều trị không?”
“Không điều trị nữa, không thể chữa khỏi, thật sự rất khó để cô ấy có thể quên đi tên vô dụng kia. Tôi còn chưa chiến đấu thì đã bị mất áo giáp thua đến rối tinh rối mù. Cả đời tôi không biết mình đã nợ tên vô dụng kia chỗ nào mà cái gì đều phải thay anh ta khắc phục hậu quả.
Nhà họ Ôn cần gia chủ để nắm giữ đại cục, tôi cũng không thể trì hoãn thêm nữa, tôi còn phải ly hôn với Christie và giành lại quyền nuôi con.
Có rất nhiều vấn đề vụn vặt cần làm cho nên cần cô phải ở bên cô ấy trong thời gian này”
“Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì làm, giao cậu ấy cho tôi thì anh có thể yên tâm”
“Cái đó, tôi đã nghe nói chuyện con của cô, hy vọng cô nén bi thương tiến về phía trước”
“Không có chuyện gì, tôi còn có một đứa con trai, này nếu như nhận nuôi một đứa con g: có thể gả cho Mạc Ngôn của anh r Cô mỉm cười, bây giờ khi nhắc đến chuyện này thì cô đã có thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh rồi.
Họ trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngay khi Hứa Minh Tâm vừa lên tiếng thì Ôn Mạc Ngôn trước mặt Bạch Thư Hân đã biến mất.
“Ôn Mạc Ngôn”
Cô ấy lo lắng hét lên, anh ta đến giống như làn khói trắng và khi đi cũng giống như làn khói trắng, không có chút dấu hiệu nào.
Cô ấy muốn giữ lại thứ gì đó, nhưng mà chỉ có thể nắm bắt không khí lạnh.
“Thư Hân, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu, anh ấy đi rồi, ăn cơm đi” Cô ấy mím môi giả vờ không sao nhưng vẫn nhìn vào khoảng không bên cạnh đầy luyến tiếc.
“Ăn thôi, hai thầy của tớ đã cực sở nấu ăn đó, còn muốn nhờ hai người đánh giá” Hứa Minh Tâm điều đình.
Sau khi cả ba người ăn xong thì Thiện Ngôn về trước, để hai người cùng nhau hàn huyên tâm sự.
Cô đưa Bạch Thư Hân đến một công viên gần đó, trời đã sắp bước vào mùa hè, trời càng lúc càng nóng.