“Em biết rằng anh đang bận rộn, nhưng mà… anh lại tắt âm. Anh…chưa bao giờ tắt âm với em, chúng ta luôn có thể tìm thấy nhau lập tức. Nhưng mà lần này em không thể tìm thấy anh trước, vì v: bằng”
“Em đang giận anh à?”
“Không, em chỉ nghĩ mình rất vô dụng. Mọi người thì đang vì bệnh tật của mẹ chồng mà sức đầu mẻ trán, đều cống hiến hết sức lực của bản thân nhưng mà em thì sao? Em không thể làm gì được cả! Em biết anh rất bận, em cũng không cần anh phải ở bên cạnh em. Vào lúc này thì mẹ chồng là quan trọng nhất, nhưng mà… nhưng mà anh có thể đừng hung dữ với em được không?”
“Anh không có hung dữ với em”
“Anh còn dám nói là không có? Vừa rồi mặt mày anh vô cùng căng thẳng, thật đáng sợ”
Cô oan ức bĩu môi, đôi mắt ươn ướt.
Cô vốn là đang tủi thân vậy mà anh còn hung dữ với cô.
Anh không mở miệng nói chuyện, nhưng mà những gì anh làm lại tổn thương chính mình.
Cố Gia Huy nghe thấy lời nói đó thì tay chân luống cuống, ão não đập ngực mình.
“Là do anh quá lo lắng cho em, cho nên… anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Đều là do anh không tốt, anh không nên tắt âm khiến em không thể tìm được anh. Em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được”
Cố Gia Huy cuống lên, lúc đầu còn nổi giận đùng đùng chạy đến muốn đối chất với cô, không ngờ chính mình lại nhận lỗi nhanh như vậy, hơn nữa thái độ lại còn thành khẩn vô cùng.
Anh thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của mình.
Mình tức cái gì thì tức nhưng mà vợ giận thì không thể được.
“Em không muốn để ý đến anh nữa, đàn ông đều là đồ móng heo”
“Móng heo là cái gì?”
“Hừ, em sẽ không nói cho anh biết!”
Cô đưa tay ôm ngực, quay lưng lại và không để ý đến anh nữa.
Anh muốn nắm tay cô nhưng mà lại bị cô đẩy ra.
Anh muốn ôm lấy thân thể của cô, nhưng mà lại bị cô lạnh lùng quát lớn.
Cố Gia Huy nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn cứng rắn xông lên nhưng mà không ngờ Hứa Minh Tâm đã có chuẩn bị.
“Anh đừng dùng chiêu thức cứng rắn của anh nữa, hiện tại sẽ không có tác dụng đâu. Nếu anh dám táy máy tay chân với em thì em sẽ la lớn lên, nói anh ăn hiếp vợ!”
“Mặc kệ!”
Mặc kệ hay không mặc kệ thì cũng như vậy thôi, bây giờ cũng không còn cách nào.
Cố Gia Huy trực tiếp bế Hứa Minh Tâm lên.
“Này, bỏ em xuống, Cố Gia Huy, anh thật quá đáng! Mọi người, cứu tôi với, bạo lực gia đình!”