Cô và Phó Thanh Viên thường xuyên ở trong nhà, nằm trước cửa sổ, hâm mộ nhìn bọn họ bận rộn, nhưng mà mình lại không giúp được gì nhiều.
Hai người họ đều là những người bị bà chủ ghét bỏ.
“Minh Tâm nói xem… bệnh của mẹ có thuyên giảm không? Mẹ có chấp nhận em không? Mẹ sẽ đưa em đi học, đi công viên giải trí, đi ăn kem chứ?”
Hứa Minh Tâm cảm thấy ánh sáng hy vọng trong mắt cậu ta nên không đành lòng khi phải nói cho cậu ta biết sự thật.
Có thể là cả đời này bà chủ cũng không thể nào khá hơn được và hai người bọn họ sẽ luôn bị bà chủ ghét.
Điều này thực sự khó chịu.
“Ừ, bệnh của bà chủ sẽ thuyên giảm”
“Người khác đều có mẹ nhưng em thì không…” Cậu ta buồn bã nói.
“Thanh Viên, nếu em muốn người khác yêu thích mình thì trước tiên phải tự mình học được câu ‘chỉ có yêu bản thân thì mới có tư cách yêu cầu người khác yêu mình” “
“Yêu bản thân mình?” Phó Thanh Viên không hiểu điều này có nghĩa là gì.
“Em muốn đến công viên giải trí và ăn kem đúng không? Em không cần bà chủ đưa em đến đó, em có thể tự đi được”
“Nhưng em… em không thể ra ngoài, không ai đưa em đi”
“Chị nè, chị sẽ đưa em đến đó!”
Mấy ngày nay cô cũng buồn chán, cần tìm một thứ gì đó để thư giãn.
“Có thật không?”
“Đi nào!”
Hứa Minh Tâm kéo Phó Thanh Viên rồi lặng lẽ lái xe đi.
Cô gọi điện cho Cố Gia Huy nhưng không có ai trả lời, lúc này có lẽ là anh đang hỏi thăm tình hình với bác sĩ nhỉ?
Cô chuẩn bị một tin nhắn văn bản, nhưng mà được một lúc thì dừng lại.
Đợi lát nữa quay lại rồi nói sau, nói không chừng lúc quay về thì anh vân còn đang bận rộn.
Cô đưa Phó Thanh Viên đến công viên giải trí, sau đó hai người cùng nhau tham gia rất nhiều trò chưa mạo hiểm.
Tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, con quay, sau cùng cũng đưa cậu ta đến ngôi nhà ma.
Họ sợ hãi hét lên, sau đó cũng bị mấy chú hề chọc cười.
Khi chơi mệt rồi thì họ dừng ở bên hồ rồi mua kem.
“Cảm ơn Minh Tâm, hôm nay Thanh Viên rất vuil”
“Ừm, vui vẻ là tốt rồi”
“Nhưng mà… tại sao em lại cảm thấy Minh Tâm không vui vậy?”
“Hả?”
“Chị rõ ràng là đang cười nhưng vì sao em lại thấy chị muốn khóc chứ? Chị cười lên không đẹp như trước đây, em không thích”
Mặc dù Thanh Viên là một người lớn, nhưng mà tâm trí của cậu ta vẫn minh bạch như một đứa trẻ.
Đôi mắt của cậu ta như có ma lực, có thể cảm nhận được nội tâm của mọi người. Cậu ta có thể nhìn ra cô đang kìm nén nỗi đau trong lòng.