“Nói cho ông biết cái gì? Nói vì sao đứa nhỏ này không còn sao? Là do chính thân phận trước đây của ông, xét cho cùng thì cũng là lỗi của ông, bà ấy mất đi đứa con của mình, lại mất khi khả năng làm mẹ lần nữa, bà ấy có thể không hận ông sao? Nhưng tính tình của cô tôi là vậy, cho dù trái tim đã chăng chịt những vết thương nhưng bà ấy cũng sẽ cố cắn răng đi về phía trước, không để người khác phát hiện ra điều gì.”
“Tôi hiếm khi thấy cô rơi nước mắt, bà ấy sẽ ngồi ngẩn người trầm mặc, nghĩ đến xuất thần. Năm nay bà ấy đã bốn mươi tuổi, nếu không phải vì lý do sức khỏe thì bà ấy đã sớm lấy chồng rồi, việc gì phải chờ tới bây giờ?”
‘Ông cho rằng bà ấy đang đợi ông sao, bà ấy chỉ không muốn làm tổn thương bát cứ người nào, kể cả ông mà thôi!”
“Cho nên… bà ấy không thể tha thứ cho tôi là vì không thể sinh con, không thể cho tôi một đứa con nối dõi sao?”
“Cô tôi thường công tư phân minh, nhưng bà ấy lại bao.
che cho tình cảm của mình” “Được… được, tôi biết rồi, cảm ơn” Tân Nhâm Thành võ vỗ vai anh ta, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe của anh ta rồi chuẩn bị lên xe, nhưng nghĩ tới điều gì đó, ông ta vội vàng cởi áo khoác vứt xuống rồi nói: “Mượn đi”
“Ông làm gì vậy, xuống đi, đây là xe của tôi!”
Nhưng Tân Nhâm Thành hoàn toàn không để ý gì cả mà trực tiếp lái xe rời khỏi đó.
Quý Cảnh An bất lực lắc đầu, nhặt áo khoác trên mặt đất lên mặc vào người.
Anh ta không hề có dáng vẻ vội vàng gì, cũng không có ý định đuổi theo, ngược lại chậm rãi sửa sang lại chiế cổ tay áo.
Chỉ mong lúc này đây có thể hóa giải khúc mắc nhiều năm qua của cô.
Chuyện ân oán tình cũ này cũng nên có một kết quả, cô không kết hôn thì thật sự khiến một nhà bọn họ lo lắng.
Quý Thiên Kim đợi ở cửa rất lâu vẫn không thấy Quý Cảnh An xuất hiện, định gọi nhưng đã thấy xe chạy tới.
Bà ấy mở cửa xe, ngồi ở ghế lái phụ, nói: “Sao cháu lâu vậy?” “Gara hơi bị tắc.”
Tân Nhâm Thành đổi giọng, không khác gì Quý Cảnh An.
“Mau trở về đi, cô hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi. Cô ngủ một lát, tới nơi thì gọi cô” “Vâng”
Quý Thiên Kim không phát hiện ra có gì khác thương, bà ấy quả thực có chút mệt mỏi và muốn trốn khỏi đây ngay lập tức.
Xe chạy rất êm, trong chốc lát bà ấy đã đi vào giấc mơ của mình.
Quý Thiên Kim đang ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy có người đang ôm mình, cái ôm vừa ấm áp vừa quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ.
Trên người ông ta còn thoang thoảng mùi hương bạc hà, hơi thở khó tả khiến bà ấy hơi lưu luyến.
Bà ấy muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại cảm thấy mí mắt mình như bị đổ đầy chì, không thể nhấc lên được, vì vậy bà ấy chỉ đơn giản là tiếp tục ngủ.
Sau khi ngủ đủ giấc, bà ấy mới yếu ớt mở mắt và cau chặt mày.
Đây không phải là phòng của bà ấy, một nơi rất lạ, nhưng mà giống như đã từng quen.
Đây… Đây là nhà của Tân Nhâm Thành.
Bà ấy vội vàng ngồi dậy, bất cứ nơi nào ánh mắt bà ấy chạm vào đều là đồ của đàn ông.
Bà ấy chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng rời đi mà không kịp mang giày.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, bà ấy đụng phải một người đàn ông đang lao tới.
“Cẩn thận một chút”
Tân Nhâm Thành thuận thế ôm lấy thân thể đang run rẩy của bà ấy.
Bà ấy vẫn gầy gò, quật cường như ngày nào, chịu nhiều ủy khuất nhưng lại cứ âm thầm nuốt vào trong như vậy.
Ông ta cũng thật ngốc, biết bà ấy không phải loại người không có cảm tình, nhưng khi cơn giận nổi lên thì đã tin đó là thật, giằng co với bà ấy cả một năm trời.
Nếu không phải Ngôn Dương gặp chuyện không may, ông ta quay lại tiếp quản thị trường chợ đen, thì không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể gặp lại bà ấy. Quý Thiên Kim ý thức được người trước mặt mình là ai, phẫn nộ giấy giụa thoát khỏi cái ôm của ông ta nói: “Hóa ra ông biến thành Quý Cảnh An để lừa tôi?”