Bụng cô đã to, đúng là có rất nhiều chỗ không tiện, trước đó còn bận đủ thứ việc.
Cô mang thai ba tháng không được làm gì, sau đó thì vác bụng bầu ì ạch, thịt ở đấy mà đến nước canh Cố Gia Huy cũng không húp được, vốn dĩ anh đã rất bực rồi.
Lúc này còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, đúng là không muốn sống nữa mà.
“MC, có thể xin ít nước đậu xanh không? Anh ấy đang bốc hỏa, uống cho hạ hỏa”
“Ai nói anh đang bốc hỏa?”
Cố Gia Huy gằng giọng nói.
“Em nói đấy, sao hả?”
Hứa Minh Tâm nói không khách sáo.
Cố Gia Huy lập tức thỏa hiệp.
“Vậy thì chuẩn bị cho tôi nhiều một chút, đúng là đang rất bực”
“Ngoan, vậy mới đúng chứ”
Hứa Minh Tâm mỉm cười và nói rồi véo nhẹ mặt anh.
Sau đó, Cố Gia Huy nắm lấy tay cô, liên tục đưa mắt ra hiệu cho người dẫn chương trình. Phải mau chóng cho qua vòng này, nếu không thì bản thân anh sẽ trở thành trò cười của đàn ông trong thiên hạ mất.
Ba mươi tuổi rồi mà bên cạnh không có lấy một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu, chết tiệt, đúng mà mất mặt mà.
Chuyện này mình anh biết là được rồi, kết quả bây giờ người trên toàn thế giới đều biết, có còn muốn anh sống nữa không.
Người dẫn chương trình lập tức hiểu ý nên đã cắt ngang vòng đó và chuyển đến vòng sau: “Vốn dĩ vòng này là chơi trò chơi nhưng cân nhắc việc Minh Tâm đang mang thai, không tiện cho lắm nên chúng tôi đã cắt bỏ. Không ngờ ở bên sau khán đài, chúng tôi đã nhận được điện thoại của ông cụ Cố Đình Sâm và giờ chúng tôi đã kết nối điện thoại sang đây rồi. Chắc là ông cụ xem trực tiếp xong thì đã có nhiều cảm xúc nên mới đặc biệt gọi điện đến. Chúng ta hãy cùng nghe thử rốt cuộc ông cụ muốn nói gì”
Nhân viên phía sau sân khấu kết nối điện thoại với ông cụ: “Tôi gọi điện thoại đến không có ý gì khác, tôi chỉ muốn bóc phốt con trai tôi chút thôi. Con dâu tôi nhỏ nhắn, giương mặt lại như con nít, chẳng khác gì một đứa trẻ. Nó ngồi bên cạnh với vẻ nghiêm túc như thế, sao tôi cứ có cảm giác nó giống như mấy người bắt cóc trẻ con thế? Có thể để hai đứa nó ngồi xa nhau chút không, nó cứ một mực muốn dắt con dâu tôi đến London, không để tôi chăm sóc khiến tôi thấy rất bực bội!”
“Việc này… Việc này không ổn lắm thì phải, người ta là vợ chồng, đương nhiên là phải ngồi với nhau rồi” “Vậy có thể để con dâu tôi được xuất hiện trước ống kính nhiều hơn không, tôi không muốn xem cái mặt thối của Cố Gia Huy, nhìn ba mươi năm rồi, chẳng có chút ý nghĩa gì hết. Trông con dâu tôi xem, xinh đẹp như thế, hi vọng sau này con cái cũng sẽ giống nó chứ đừng giống với Cố Gia Huy”
“Ông… Ông không cảm thấy con trai ông điển trai sao?”
“Nó giống tôi, không đẹp, mẹ nó mới đẹp”
“Ông… Ông chê bai con trai ruột của mình đến vậy à?”
“Sao cơ? Con do mình sinh ra mà không được chê sao?”
Cố Đình Sâm hỏi ngược lại, trái lại làm cho người dẫn chưa trình cứng miệng không nói nên lời.
Cô ta ngây ra một lúc rồi nói: “Được, đương nhiên là được Tôi chỉ muốn hỏi sao ông lại hài lòng với con dâu của mình như thế?”
“Con trai cô hai mươi tám tuổi, không tìm con dâu cho cô mà ngày nào cũng nói cho qua chuyện thì thử hỏi cô có cảm giác gì? Nếu không phải con ruột thì tôi đã sớm đuổi nó ra khỏi nhà rồi. Cảm ơn con dâu đã thu nhận cái tên khốn này, trừ hại cho dân. Tóc bạc mỗi ngày tăng thêm của tôi đều là do nó chọc tức mà ra, ngày nào nó không tìm vợ, bày trò tác quái thì ngày đó tôi lại thấy nổi điên”