Bởi vì cô biết trừ mình ra thì anh không tìm được ai khác để nói ra nỗi lòng.
Bọn họ trở thành người thân nhất của nhau, có thể nói chuyện thoải mái.
Cô không nói lời nào mà trở tay ôm anh thật chặt, cô cũng không nhớ lần trước anh yếu thế là lúc nào.
Đã gần ba năm nhưng lúc cô nhìn thấy anh chật vật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đàn ông dù cho có kiên cường cũng sẽ có một mặt yếu ớt.
Cố Gia Huy ôm cô thật lâu, cuối cùng tỉnh táo lại, anh nói: “Dáng vẻ này của anh có dọa đến em không?”
“Không, em phơi một ít hoa hồng, anh có muốn uống trà hoa giải rượu không?”
Cô dịu dàng nói, chải vuốt nội tâm bị thương của anh.
“Được, uống nhiều rượu vậy cũng nên giải.”
Bọn họ đến đình nghỉ mát ngồi xuống chỗ bàn tròn nhỏ, cô pha trà cho anh.
“Bên anh hai… đã xảy ra chuyện sao?”
Cô cẩn thận hỏi.
Từ trước đến nay tín ngưỡng của anh luôn là Cố Trường Quân.
Cho dù anh bền chắc không thể vỡ nổi và là người khổng lồ cao không thể chạm trong lòng người khác.
Nhưng Hứa Minh Tâm quen thuộc anh lại biết anh cũng có người khổng lồ tận sâu trong lòng, người đó không có công tích vĩ đại nhưng lại năm ẩn trong trái tim anh.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh hai, cho dù đó là ruồng bỏ cô.
Nhưng mới vừa rồi anh vô cùng đau khổ nói… tín ngưỡng của anh đã mất, đây là chuyện tuyệt vọng cỡ nào.
“Anh biết là anh ấy sẽ từ bỏ mọi thứ vì.Josh nhưng anh không ngờ là anh ấy lại buông bỏ hoàn toàn như thế” Dù Cố Gia Huy đã uống rất nhiều rượu nhưng anh vẫn giữ được sự tỉnh táo và vẻ bình tĩnh, khóe miệng thì lộ ra một nụ cười vô cùng khổ sở.
“Anh ấy buông bỏ nhà họ Cố, buông bỏ thân phận của mình, buông bỏ rất nhiều thứ chỉ để che chở và bảo vệ cho người phụ nữ kia. Anh biết.Josh đã không tiếc mạng sống vì anh ấy quá nhiều lần nên bây giờ anh ấy muốn dùng tính mạng của mình để trả lại hết thảy mọi thứ cho cô ta. Anh cũng không biết phải giải thích với bố như thế nào nữa, Cố Trường Quân… đã không còn là Cố Trường Quân của ngày xưa nữa”
“Nhưng dù vậy thì anh vẫn kính trọng và tôn sùng anh ấy.
Anh cũng không biết răng việc anh ấy làm là đúng hay sai nhưng trong lòng thì vẫn luôn bênh vực anh ấy như cũ”
“Đúng là thế” Anh cười khổ thành tiếng: “Dù anh biết rõ anh ấy làm vậy là không đúng, vì một người phụ nữ mà làm những chuyện như thế thì hoàn toàn không đúng chút nào.
Nhưng… nhưng anh cũng không thể đảm bảo với em rằng nếu đối mặt với em thì anh có thể dứt khoát như vậy. Anh sợ rằng bản thân cũng đã hãm sâu xuống đáy vực như anh ấy, không có cách nào để bản thân có thể tự giải thoát và danh lợi cũng chỉ còn là chuyện mây khói mà thôi. Anh và anh ấy đều đã chết một lần rồi, thế nên đối với những người như anh và anh ấy mà nói thì không biết đây là sự khởi đầu mới hay vẫn chỉ là vực thẳm của nỗi đau mà thô “Lí do mà những người như bọn anh muốn trở nên mạnh hơn là bởi vì… vì chỉ muốn bảo vệ người mà mình quan tâm, không để họ phải chịu cảnh bị bắt nạt, ức hiếp”
“Anh đã làm rất tốt rồi mà.”
“Thế nhưng… anh không giúp được gì cho anh hai” Anh nhắm mắt lại bằng vẻ đau khổ.
“Đời người có quá nhiều chuyện không được như ý, anh đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Em tin chắc chắn là anh hai sẽ không trách anh đâu. Có quá nhiều chuyện khiến chúng ta phải tiếc nuối nhưng sẽ không khiến chúng ta phải hổ thẹn với lòng, như vậy là đủ rồi. Anh hai cũng không hy vọng nhìn thấy cảnh anh tự dẫn vặt, trách móc bản thân như thế này đâu.
Chắc chắn anh ấy sẽ mong anh có thể dũng cảm tiến lên phía trước, vì anh là em trai của anh ấy, là người nhà họ Cố, là Cố Gia Huy và cũng là người đàn ông của em nữa, đúng không anh?”