“Cố Gia Huy, nếu em sinh ra một bé gái thì chỉ bằng…cùng với nhà của Thư Hân kết thành thông gia đi. Nếu là con trai thì sẽ làm anh em, thế nào?”
“Nhà họ Ôn rất loạn, anh cũng không muốn con gái của anh chịu khổ đâu”
“Nhưng đứa bé đó rất đẹp, mà anh xem bố mẹ của nó cũng không xấu. Thư Hân thì xinh đẹp duyên dáng, còn Ôn Mạc Ngôn thì khôi ngô tuấn tú. Thật là đẹp mà. Nếu sau này trở thành thông gia, như vậy không phải chúng ta đã thân lại càng thêm thân sao?”
“Anh không muốn con gái, anh muốn con trai”
“Tại sao chứ?”
“Anh không muốn con gái của nhà mình bị biến thành đồ cúng cho con heo của nhà người khác.”
Cố Gia Huy buồn phiền nói.
Trước kia anh không có suy nghĩ mãnh liệt như vậy nhưng bây giờ nhìn thấy cái bụng của Hứa Minh Tâm càng ngày càng lớn nên anh cũng biết bây giờ anh đang mong có con trai hay con gái.
Khi nghe Hứa Minh Tâm nói muốn lập định ước kết thân cho em bé với Ôn Thiên Âu thì lập tức thấy đứa bé này đâu đâu cũng không thuận mắt, chỉ muốn đánh cho nó một trận.
Bản thân thì có thể ăn cải trắng của nhà người khác nhưng heo của nhà người khác thì không thể ăn cải trắng của nhà mình.
“Ai da, là con trai hay con gái thì phải xem anh có hăng hái tranh giành hay không rồi. Dù sao quyền quyết định vẫn là do em. Nếu là con gái thì sẽ chứng minh anh không giỏi…”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói hết câu thì lập tức cảm giác lạnh buốt từ sống lưng trên đỉnh đầu.
Đột nhiên cô ý thức được bản thân đã nói sai gì rồi.
Ngàn vạn lần không được nói một người đàn ông không giỏi, nếu không… sẽ chết rất nhịp nhàng.
Cô vội nuốt nuốt nước miếng theo bản năng rồi ngẩng đầu lắp bắp nói: “Em… ý của em là nhiễm sắc thể của anh không có sức mạnh chứ không phải nói… nói cái khác đâu… Anh có hiểu ý của em không vậy?”
“Em muốn bị trừng trị rồi phải không?”
Cố Gia Huy nheo mắt hỏi cô.
“Anh xem, khóa trường mệnh kìa. Mua cho Thiên Âu một cái đi”
Cô nhìn thấy chỗ bán những trang sức bằng bạc cho trẻ em có những đồ vật nho nhỏ như khóa trường mệnh, vòng tay long phượng, rồi còn có chuông nạm ngọc nữa.
Cô liền nhanh chân chạy trốn mất dạng.
“Đợi lát nữa về em xem anh sẽ trừng trị em như thế nào”
Khi hai người đang xem thì đột nhiên Hứa Minh Tâm như cảm giác được cái gì đó, theo bản năng cô liền hướng mắt về phía bên ngoài cửa hàng.
Cô và ánh mắt của một người vô tình lướt qua nhau.
Là Diên?
Cô đã nhìn thấy Diên.
Dáng người của cậu ấy mạnh mẽ kiên cường, mái tóc cắt ngắn già dặn lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú như mặt trăng.
Có không ít chủ quản của các cửa hàng tổng hợp và các phóng viên đang vây xung quanh cậu ấy giống như là các ngôi sao quay quanh mặt trăng vậy.
“Cậu tư, cậu có hài lòng với thương hiệu này không?”
“Cậu tư, thật hiếm khi cậu mới đi tuần sát cửa hàng tổng hợp. Không biết cậu có kế hoạch gì mới không?”