Cô thật sự cũng không biết phải tặng cái gì, dù sao Cố Gia Huy cũng chẳng thiếu thứ gì.
“Anh muốn tặng em gì thế?”
“Ông già Noel”
“Gì cơ?”
Cố Gia Huy đứng dậy, nắm lấy tay cô đi về phía ban công.
Bước chân của anh trầm ổn mạnh mẽ, xem ra lúc nãy là giả vờ say.
Ngoài ban công có thêm một sợi dây thừng.
“Em nhắm mắt lại đi”
Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn nhằm mắt, hai người họ bám lấy dây thừng nhảy xuống, cuối cùng nhảy xuống dưới đất.
Sau khi đã đứng ổn định rồi, Hứa Minh Tâm mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuần lộc và ông già Noel! Bọn họ vừa nhảy lên một chiếc xe!
“Cái này…” . Đam Mỹ Cổ Đại
“Suyt, chúng mình nhỏ tiếng một chút, đừng làm người khác biết. Đây là món quà có một không hai, không ai có thể cùng em chia sẻ được, chỉ có anh mới đủ tư cách”
Trong xe rất rộng rãi, bốn phía còn được trang trí đèn màu, bên trong còn một món quà nhỏ, nhìn chiến trận này giống như sắp đi phát quà.
Ông già Noel đã quá quen với việc lái xe l chiếc xe chạy loạn xạ trong đêm tuyết Biệt thự này cách khá xa thành phố, bốn phía xung quanh đều là bãi cỏ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài cây to.
Mặt trăng treo tít tận trên cao, không tròn nhưng mà rất sáng Cô có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên tuyết.
Khung cảnh này, giống như những khung cảnh thường thấy trong chuyện cổ tích vậy.
Cô cảm thấy như là mình đang mơ, nhất định là khi dìu Cố Gia Huy về phòng, cô cũng ngủ quên mất rồi.
Nếu không… tất cả những thứ này làm sao có thể như trong mơ vậy?
Hứa Minh Tâm cảm thấy hơi lạnh, nóc xe của chiếc xe này tự động nâng cao lên, hoá ra là hình dáng của một quả bí ngô.
“Chạy chậm lại một chút”
Cố Gia Huy nói với ông già Noel, ngay lập tức, chiếc xe đi chậm lại, bếp than trong xe được nhóm lên, không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.
Anh lấy ra một hộp quà, nói: “Công chúa, thay quần áo đi nào”
Hứa Minh Tâm mở hộp quà ra, quả nhiên giống y như trong truyện cổ tích. Cô vô cùng thích thú, nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên mình bộ váy công chúa.
Đợi cô thay xong, Cố Gia Huy cũng thay bộ quần áo ky sĩ, bên thắt lưng nghiêm chỉnh đeo một thanh kiếm.
“Cố Gia Huy, có phải em đang mơ không? Sao em lại cảm thấy không chân thực gì hết”
“Đương nhiên không phải là mơ, anh biết con gái bọn em hồi nhỏ thích đọc truyện cổ tích, đều mơ mộng mình sẽ trở thành công chúa. Nhưng em không cần mơ mộng gì hết.
Từ nay trở đi, em luôn là công chúa của anh”
Hứa Minh Tâm nghe những lời này, hốc mắt nóng lên, không tự chủ mà rơi lệ.