“Nhưng đến khi về rồi thì cậu ấy lại không đi tìm cô, bởi vì cậu ấy lo cậu Gia Huy Nhưng tôi nghĩ hai người không thể làm người yêu thì cũng là bạn bè mà, đúng không? Cô biết cậu chủ thích cô, nhưng cậu chủ chưa từng gây khó dễ cho cô, cô cứ xem như tới chúc mừng bạn bè, chia sẻ sự vui mừng được “sống lại” của cậu ấy đi, được không?”
Hứa Minh Tâm nghe ông ấy nói vậy thì nhìn về phía Cố Gia Huy theo bản năng.
Anh cau mày lại, giữa hai đầu lông mày nhăn lại sắp ép chết một nhà già trẻ ruồi rồi.
Đôi mắt phượng sâu thẳm không thấy đáy, ánh nhìn u ám chiếu lên người cô khiến toàn thân cô run rẩ Cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô hiểu trong lòng anh sẽ không đau khổ.
Dù sao, Diên thích cô, nếu cô và anh cùng tới chúc mừng thì không ổn cho lảm.
Cô lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng nói: “Anh quyết định đi, em nghe anh”
Cô nắm tay Cố Gia Huy, nhẹ nhàng nói.
Không cần biết anh đưa ra quyết định gì, cô đều chấp nhận.
“Buổi tiệc mừng vào lúc nào?”
“Buổi tối, tại bãi biển huỳnh quang, tôi đã giúp cậu chủ chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nhưng cậu chủ… vẫn chưa biết đến cái này. Tôi sợ không mời được cô Minh Tâm sẽ khiến cậu chủ mừng hụt”
“Buổi tối? Chú có ý gì?” Cố Gia Huy không vui nói, ánh mắt lạnh lùng hơn vài phần, còn có chút hung tàn. Strzyga lập tức khom người xuống, tràn ngập áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thời gian quả thực không phù hợp cho lắm, dù sao thì cô Minh Tâm đã là người có gia đình, nhưng mà chỉ vào lúc tối thì mới thấy được nét đẹp nhất của bãi biển, đó cũng là nơi mà cậu chủ muốn dẫn cô Minh Tâm tới nhất. Đoạn bãi biển đó được người ta vô tình phát hiện ra, cậu chủ mua nó luôn, chưa từng khai phá” .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 2. Đáng Yêu Hơn Cả Đường 3. Mùa Hè Mang Tên Em 4. Chim Sơn Ca Trong Túi Áo =====================================
“Cậu ấy muốn gìn giữ cảnh đẹp kỳ diệu ở đó để ngắm nhìn với cô Minh Tâm”
“Đối thời gian địa điểm đi, buối tối không được, anh có thể hiểu em muốn trả nợ tình cảm với Diên, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến..”
“Em đi thay một bộ quần áo đẹp đi, ăn xong anh sẽ đến đón em”
“Gì cơ?”
Hứa Minh Tâm vô cùng ngạc nhiên, đứng ngớ ra nhìn Cố Gia Huy, cô không thể tin được những lời đó phát ra từ miệng anh.
Thế mà anh lại đồng ý cho cô đi ăn, còn bảo cô ăn mặc đẹp nữa?
“Sự vui mừng được “sống lại” cô cùng quan trọng, em và cậu ta là bạn bè, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của em. Hơn nữa, Diên đã giúp em không ít em tới chúc mừng với cậu ta cũng hợp lý thôi”
“Nhưng mà phải về trước mười hai giờ, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt, không nhận người, lúc đó mà ầm ï lên thì ai không chịu nổi đâu”
Câu nói cuối cùng là nói với Strzyga Strzyga mừng muốn điên luôn rồi, cứ nghĩ hy vọng không lớn nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thuận lợi thế này.
“Tôi đã rõ! Đảm bảo mười hai giờ sẽ kết thúc, tôi sẽ lái xe tới đón cô Minh Tâm, bây giờ tôi trở về thông báo với cậu chủ đã”
Strzyga vui vẻ đến tít mắt lại.
Hứa Minh Tâm gật đầu, bảo ông ấy trở về chuẩn bị trước đi.
Sau khi Strzyga đi khỏi thì Hứa Minh Tâm bám chặt lấy cánh tay anh nói: “Anh đồng ý rồi, em còn nghĩ rằng..”
“Nghĩ gì? Nghĩ anh nhỏ mọn hẹp hòi, sẽ không cho em đi hả?”