Cô đặc biệt ngâm nước nóng, định ngủ một giấc mĩ mãn, nhưng bây giờ anh làm gì đây?
“Vợ à, đời sống tình dục của chúng ta không hòa hợp ư?”
“Có hài hòa hả?”
Mỗi ngày cô đều bị áp bức, oa rất đáng thương đó.
“Hử? Thật sự không hài hòa?”
Cố Gia Huy nhíu chặt mày, chẳng lẽ mình … thật sự không phải món ăn của cô.
“Không hài hòa chỗ nào, em không thích anh như vậy ư? Em thích kiểu người thế nào, anh nhất định sẽ cố gắng đón ý hùa theo”
“Không phải vấn đề kiểu người thế nào, mà là.. tay chân của em mềm đúng không, kỳ thực ăn không tiêu. Mỗi lần xong, trên người em đều xanh tím một mảnh. U ôi rất thảm đó!
Haiz, em đi mua thuốc bôi, người ta còn cho rằng em bị bạo lực gia đình!”
“Anh đã rất dịu dàng”
Cố Gia Huy đen mặt nói.
Thật sự anh đã rất kiềm chế, sợ làm cô đau, di chuyển theo cảm xúc của cô.
Nhưng … anh vẫn đánh giá thấp bản thân mình.
“Dù anh có dịu dàng hơn nữa, nhưng vóc dáng anh lớn như vậy, đè lên người em thích hợp hả?”
“AI Em muốn ở trên ư?” . ngôn tình hoàn
“Khu khụ..”
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế, bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
Cái quỷ gì vậy!
Cô không hề có ý này!
“Hiểu lầm… Hiểu lầm rồi!” Cô xua tay liên tục, sợ hãi tới mức cả người run rẩy: “Hôm nay… Hôm nay em xin nghỉ, anh không thể động tay động chân với em, phải tuân thủ giao ước”
“Được, vậy em giải thích đi, đây là cái gì?”
Cố Gia Huy đưa điện thoại ra, phía sau Kỷ Nguyệt Trâm còn gửi rất nhiều truyện tranh, mở ra … khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Trời ơi, mấy cái này lại bị Cố Gia Huy thấy được?
“Nếu anh có thể thỏa mãn em, để hằng đêm em xin tha, vậy em xem những cái này làm gì? Có cái gì chúng †a có thể thực hành mà, cần xem mấy cái lý luận suông đó sao?”
“Hay là, em thích hoàn cảnh đặc biệt hoặc tư thế đặc biệt gì đó, muốn chăm chỉ học tập, trao đổi chuyên sâu với anh?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm, chuyện tình dục này, toát ra từ miệng anh lại tươi mát thoát tục như v: Học tập? Trao đổi chuyên sâu? Thật là mặt dày đến cực điểm!
“Đây … là hiểu lầm, anh tin không? Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em nói với Kỷ Nguyệt Trâm về tiểu thuyết, cô ấy gửi cho em.
Em không có dục cầu bất mãn, em rất thỏa mãn, em đã ăn không tiêu, làm sao lại bất mãn..”