Josh mềm lòng, anh ta biết Cố Trường Quân bị mất tự do nhiều năm như thế, bây giờ cũng nên cho anh ta chút không gian Bất luận anh ta lựa chọn ai thì .Josh đều tôn trọng quyết định đó.
Huống hồ, Cố Trường Quân là người trọng tình nghĩa, biết đâu ở cùng một chỗ với Ôn Thanh Vân lại khiến cho tâm trạng của anh ta tốt lên, công việc cũng trở nên suôn sẻ hơn.
Chỉ cần như vậy, anh ta đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Anh ta xoay người định rời đi, cảm nhận được có một đôi mắt đang gắt gao nhìn về phía mình.
Anh ta nâng mi mắt liên bắt gặp ánh mắt của Ôn Thanh Vân, bốn mắt giao nhau.
Josh lịch sự gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó dời đi.
Cố Trường Quân bế đứa nhỏ tiến lên, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi rồi nói chuyện.”
“Trước tiên gửi đứa nhỏ đi chỗ khác, em sợ… những lời anh nói sẽ khiến nó không chịu đựng được.”
Ôn Thanh Vân chua xót nói, dường như đang nghĩ đến tương lai của chính mình.
Cố Trường Quân nhìn cô, cười một cách cô đơn, trái tim đau xót vô cùng.
Anh ta không nói nhiều, đưa Cố Gố trở về công ty, sau đó tìm một nhà hàng Trung Quốc.
Ôn Thanh Vân còn nhớ rõ khẩu vị của Cố Trường Quân, đây chính là những món năm đó anh ta thích.
Anh ta thích những món ăn nhẹ nhàng.
Gọi món xong, cô ấy hơi lúng túng, vội vàng gọi nhân viên lại, hỏi: “Em… Em quên mất, đã sáu năm không gặp anh, khẩu vị của anh không chừng cũng đã sớm thay đổi. Anh..
Anh nhìn xem thích ăn món gì thì gọi món đó.”
“Không cần, khẩu vị của anh không thay đổi”
Sự cẩn thận của cô ấy rơi vào mắt Cố Trường Quân khiến cho anh ta đau lòng.
Cô gái này đã từng tràn đầy sức sốn: chủ kiến riêng, không hề nương tựa vào bất cứ một ai.
Trước mặt mọi người thì mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt anh ta, lại chỉ là một cô gái yếu đuối tầm thường.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, sáu năm đã bào mòn đi tính cách của một người con gái bản lĩnh.
Sáu năm này… Cô ấy không có ai để dựa vào, lại còn phải chăm sóc Cố Cố, thật sự rất vất vả.
Cho dù anh ta có âm thầm giúp đỡ, cũng không thể bù đắp lại những những sai lâm của bản thân.
Đồ ăn không ai động đũa, bầu không khí có chút nặng ni Cuối cùng, vẫn là Ôn Thanh Vân lên tiếng trước.
“Thật ra… Mấy năm nay em chưa từng.
thừa nhận việc anh đã chết, bởi vì em luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh”
“Tập đoàn Ôn Phước đều do bố em quyết định, vài lần lâm vào khó khăn, tuy nhiên đều có thể hóa nguy thành an. Những người hợp tác nói rằng anh đang niệm tình cũ mà giúp đỡ nhà em, nhưng em không tin. Em tìm mọi cách điều tra, lại không thể tra ra cái gì”
“Hiện tại nghĩ đến…Là anh giúp em, đúng không? Những người đó sợ anh, cho nên mới ra tay giúp đỡ nhà họ Ôn.”
“Đúng, đây là điều duy nhất anh có thể làm vì em”
Cố Trường Quân thấp giọng nên tiếng, trong lòng tràn đầy áy náy.
“Em chưa từng đến Đà Nẵng để thäp hương cho anh hay đốt quần áo cùng những di vật, em sợ… Nếu như ngay cả em cũng nghĩ anh đã chết, vậy thì anh sẽ thật sự chết.