Trong lúc Hứa Minh Tâm dẫn Dao Dao đi nhà vệ sinh, nhịn không được mà hỏi “Nhóc con, con có biết bố làm cái gì không?”
Cô bé lắc đầu, nói: “Không biết bố đang làm cái gì, nhưng con biết để kiếm ra đồng tiền bố đã rất vất vả, hơn nữa công việc cũng vô cùng nguy hiểm. Con cũng không thích ở Trấn Kettering, mỗi người ở đây đều như có tâm sự, giống như là đang tính kế với nhau”
Lòng đứa nhỏ sáng như gương, tuy rằng có rất nhiều chuyện không biết, nhưng trực giác nhắc nhở cô bé những thứ xung quanh hai cha con họ không mấy tốt đẹp.
“Hiện tại nếu con có lựa chọn, có người có thể bảo vệ con, tránh cho cháu phải đi khắp nơi, hơn nữa còn có thể dạy học cho con, nhưng mà…Con phải xa bố của mình, con có đồng ý không?”
Nghe thấy cô nói thế, cô bé không do dự mà lắc đầu.
“Vì sao chứ?” Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
Nếu Dao Dao đồng ý rời khỏi Phó Minh Tước, đồng ý đến nhà họ Quý ở, sẽ không ai dám bỏ bê cô bé.
“Như vậy…Con lại không có bố. Con đã không có mẹ, con không muốn mình trở thành đứa trẻ ngay cả bố cũng không có. Vào những lúc bận rộn, bố thường bỏ bê con, không quan tâm đến con, nhưng chỉ cần con nhớ đến bố là được rồi.”
“Không có bố thì vẫn còn có mẹ nuôi, mẹ sẽ thay thế bố, làm mẹ của con”
Nghe thấy Hứa Minh Tâm nói thế, cô bé ôm chặt lấy cô.
Hành động của đứa nhỏ khiến cô vô cùng cảm động.
Phó Minh Tước nhìn qua thì không giống với người tốt cho lắm, cả ngày chỉ chém chém giết giết, không nghĩ tới chuyện giáo dục một đứa nhỏ ngay từ khi nó còn bé.
Chị gái ở trên trời có linh thiêng, nếu biết bản thân có một đứa con hiếu chuyện như vậy thì thật sự sẽ rất vui mừng.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, vậy mà hiện tại cô ấy không còn.
“Dao Dao rất ngoan, mẹ con trên trời sẽ rất hạnh phúc”
“Mẹ…Nếu mẹ là mẹ ruột con thì tốt biết bao…
Cô bé nghẹn ngào nói.
“Mẹ là mẹ nuôi của con, là người mẹ thứ hai, một người ở trên trời phù hộ, một người ở trước mắt bảo vệ, con sẽ không thua kém bất kỳ một đứa trẻ nào, hiểu chưa?”
“Dạ!”
Cô bé ra sức gật đầu, dường như hiểu được một chút.
Cô dắt Dao Dao ra ngoài, Phó Minh Tước thấy mắt hao người đỏ ửng, không khỏi nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lạnh đi vài phần, ói: “Có người bắt nạt hai người? Ai?”
“Không có, đừng có tức giận như vậy, tiếp tục đi chơi đi”
“Được, hai người đi đi, tôi lấy chút đồ.”
“Cùng nhau đi đi!”
Hứa Minh Tâm ra sức lôi kép Phó Minh Tước, muốn anh cùng chơi trò thuyền hải tặc.
Ba người đi chơi thật lâu, sau đó mới trở về biệt thự Hà An.