“Nói như vậy, cô đồng ý sao? Cố Gia Huy là của tôi, cô sẽ bên cạnh Diên?”
“Tôi có thể cam đoan với cô tôi sẽ rời xa anh ấy, nhưng cô không có quyền ép tôi ở bên người khác được. Một tháng sau, tôi sẽ cho cô câu trả lời thích đáng. Nhưng trong khoảng thời gian này cô đừng đến quấy rầy tôi, tôi biết tôi đang làm gì”
“Tốt lắm. tôi chờ tin tức tốt từ cô”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Cảnh Nguyệt Tây, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cầm lấy điện thoại, dựa lưng vào thành giường xem lịch.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là tròn một tháng Cô và anh có thể làm vợ chồng trong vòng một tháng đã khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Cô đưa tay sờ cái bụng phẳng lỳ của mình, hy vọng bản thân may mản, có thể sớm mang thai.
Cho dù có rời đi, cô cũng muốn có một đứa nhỏ để làm nhân chứng cho tình yêu của hai người.
Cô rời giường đi đánh răng rửa mặt, nghĩ rằng trưa nay Cố Gia Huy không có ăn cơm ở nhà liền phấn khởi làm một bữa trưa phong phú để mang đến tập đoàn cho anh.
Cô là vợ của chủ tịch, không cần phải thông báo trước liền có thể lên phòng anh.
Một tay sách cơm, một tay cầm vài hộp thuốc bước đến phòng của tổng giám đốc.
Khi vừa bước đến cửa, cô liền nhìn thấy Cố Gia Huy uống rất nhiều viên thuốc màu trằng.
Sắc mặt anh tái nhợt, bác sĩ đến khám cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Thân thể của anh đã quá mệt mỏi, không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu không tiến hành phẫu thuật ngay, e là…”
“Những lời này tôi nghe nhiều rồi, cũng đã nhờ Lance can thiệp, nhưng đối phương vẫn không đồng ý, tôi cũng không còn biện pháp nào khác. Đành mặc kệ số phận, kiên trì được ngày nào thì hay ngày đấy”
“Anh nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự được một tháng, trong thời gian này nếu vẫn không tiến hành phẫu thuật, sau này cho dù có tìm được quả tim thích hợp cũng khó có thể xoay chuyển tình hình. Thật ra anh luôn biết, thứ Cảnh Nguyệt Tây muốn là gì, anh có thể lừa cô ta, sau khi đợi mình khỏi bệnh liền trở mặt, như thế chẳng phải được rồi sao?”
“Cảnh Nguyệt Tây không phải những người ở đầu đường xó chợ, dùng những lời nói ngọt ngào với cô ta vốn dĩ chỉ là vô ích. Tôi chỉ có thể để Lance ra tay…Hy vọng, có thể có được một đường sống”
Hứa Minh Tâm đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện, lòng đau như cắt.
Đúng lúc này, một thư ký đi ngang qua, šy cô ấy chuẩn bị chào cô.