Cố Gia Huy nghe vậy, sắc mặt trong phút chốc liền trầm xuống.
Cố Gia Bảo nhận ra mình nói lỡ lời, có chút bất lực.
“Bố… bố cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà”
“Bố là vì muốn tốt cho nhà họ Cố thì có.”
Thái độ của Cố Gia Huy dần trở nên lạnh lùng: “Con sẽ không để cho cô ấy mang thai, lỡ như con thật sự xảy ra chuyện gì đó, con tuyệt đối không để cô ấy biến thành Ôn Thanh Vân thứ hay đâu.”
“Ai… Bố đã đoán trước chắc chắn con sẽ có suy nghĩ này rồi, cho nên bố mới lo lắng. Bố không phải là trọng nam khinh nữ, không xem trọng Cố Cố. Con bé là con gái của anh hai con, cái gì bố cho con bé cũng là cam tâm trạng nguyện cho nó. Anh hai con tốt xấu gì cũng có đời sau rồi, con thì có gì chứ? Sao con biết răng để lại một đứa con là tai họa đối với Hứa Minh Tâm, có lẽ đứa bé sẽ là nơi Minh Tâm ủy thác sinh mệnh vào thì sao?”
“Con không muốn trở thành cái ủy thác gì đó cho cô ấy, cô ấy nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu mang theo một đứa con, thì được cho là gì chứ?
Con không thể cho cô ấy được hạnh phúc, cũng tuyệt đối không trở thành vật cản con đường hạnh phúc của cô ấy đây.
Những chuyện này, bố đừng nhúng tay vào nữa, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của con đâu. Chuyện đứa bé, về sau cũng đừng nhắc đến trước mặt con nữa.
“Đúng là một tên não tàn mà!”
Cố Gia Bảo vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía xe, nhưng Cố Gia Bảo đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền gọi anh lại “Bố, bố có biết Phó Tây Du không?”
“Phó Tây Du? Là aï?”
“Anh ta có lẽ là đàn em của bố, bố có ấn tượng gì với bố anh ta không? Phó Minh Nam, vị trí hàng đầu trong băng đảng xã hội đen.
Hiện tại, quyền lực của tổ chức này đã bành trướng ra nước ngoài, nó đang cấu kết với cướp biển và các tổ chức khủng bố. xúc tu kéo dài với sức mạnh quá sâu.”
“Phó Minh Nam…” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Gia Bảo nghe đến tên người này, nhíu lông mày lại, đôi môi khô khốc khẽ run lên.
Ánh mắt của ông lóe lên rồi nhanh chóng nói: “Tại sao con đột nhiên hỏi ông †a?”
“Bố biết ông ta? Phó Tây Du muốn đối phó với nhà họ Cố, con kiểm tra rồi, còn có anh hai, nhiều năm rồi không qua lại với bố con Phó Minh Nam, cho nên con đoán có liên quan đến bố, có phải bố đã biết gì rồi không?”
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, mẹ con tên là gì, có còn nhớ không?”
“Đương nhiên là con nhớ, mẹ con tên là Ngụy Lan”
“Mẹ con và Phó Minh Nam là anh em, mẹ con theo họ của bà ngoại mà thôi. Phó Minh Nam rất yêu thương người em gái này, ông ta rất phản đối khi em gái mới hơn hai mươi tuổi đầu đã kết hôn với bố, một người đàn ông bốn mươi tuổi. Nhưng mẹ con vẫn không quan tâm đến lời người khác nói, phản lại Phó Minh Nam, cùng bị khải trừ khỏi nhà họ Phó. Từ đó về sau, Phó Minh Nam liền không bỏ qua cho lần nào, luôn âm thầm ngáng đường của bố rất nhiều lần”