“Bãng cách này, thì anh ấy mới không thể nghe thấy được”
“Cái gì cơ?”
Cô kinh hãi, như này là quá thân mật rồi!
Chỉ nghe thấy anh ta thì thầm, cô cũng chỉ nghe được loáng thoáng, lập tức Cố Gia Huy lao tới kéo cô ra.
Không chút do dự, anh tung nắm đấm của mình một cách quyết liệt, nhưng Phó Tây Du đã giữ chặt nằm đấm của anh.
Anh ta cười, trông rất đẹp trai, giống như một con quái vật vậy.
“Cố Gia Huy, anh đã trở nên yếu hơn rồi đó, thân thể của anh… không còn nhanh nhẹn như trước nữa rồi” Anh ta cười một cách kỳ quái, lời nói có ý tứ sâu xa.
“Qó phải thể lực vô dụng hay không?
Phương diện kia không được? Có cần tôi giới thiệu cho anh phương thuốc đáng tin không?”
Phó Tây Du ngẫm nghĩ, nói chuyện càng ngày càng không đứng đắn, ý muốn chọc giận cảm xúc Cố Gia Huy.
Anh híp mắt, ánh mắt có vẻ khó hiểu.
Nếu như bị người khác dễ dàng lôi kéo cảm xúc như vậy, thì anh cũng không phải Cố Gia Huy rồi.
“Phải không? Thể lực tôi vô dụng sao?
Những thứ này vậy mà anh cũng nhìn ra à?”
Dứt lời, làm một động tác dưới chân, mắt thấy sắp đụng đến cơ thể, anh mới phản ứng lại, lùi về phía sau hai bước.
Gố Gia Huy không xuất thủ, bình tĩnh đứng trước mặt anh, nói: “Tốc độ của anh cũng không được, thiếu chút nữa đã trúng chiêu. Tôi đây mới cưới mặn nồng, có chút không biết kiềm chế, về tình về lý có thể tha thứ. Nhưng theo tôi được biết anh Phó đây là một người độc thân, thể lực đã vô dụng như Vậy, sợ “Cũng không sao, có muốn tôi giới thiệu cho anh quen biết thầy thuốc không?”
Hứa Minh Tâm nghe đến mấy lời này thì sửng sốt.
Cô cũng không biết Cố Gia Huy mồm mép lại trôi chảy như vậy, nhìn lại sắc mặt Phó Tây Du, khó coi đến cực kỳ, trong ánh mắt bùng cháy lên cơn tức giận.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
Cô ở phía sau túm túm góc ao Cố Gia Huy, nói: “Anh Gia Huy à, chúng ta về nhà đi, em không muốn tiếp tục ở đây”
“Được”
Anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc nhìn về phía cô phá lệ ôn nhu.
Bàn tay to của anh ôm lấy eo thon cô, nhìn về phía Phó Tây Du nói: “Anh Phó, lúc không nên động người thì đừng cử động, hậu quả không phải là thứ mà anh có thể gánh vác”
“Ừm? Phải vậy không?”
Anh ta sờ sờ cái mũi, cười thâm thúy.
Anh ta nhìn Cố Gia Huy đã đi xa, đáy mắt tươi cười càng ngày càng lạnh lẽo, giống như là đến từ vực sâu địa ngục.