“Một bộ não không đứng đản mới suy nghĩ chuyện không đứng dẫn” Cố Gia Huy cáu kỉnh gõ vào đầu cô, bất lực nói “Em muốn… có một người đàn ông ấm áp, được không?” Cô háo hức muốn thử lòng.
“Lại không ăn cơm, anh sẽ đau lòng mất”
Ui à?
Trái tim Hứa Minh Tâm như tan chảy khi nghe những lời dịu dàng này.
Thay đổi rất nhanh nha, hơn nữa không có một khe hở, siêu hoàn hảo.
“Vậy… Người bá đạo thì sao?”
“Không ăn? Nên bị phạt!” Sau đó, người đàn ông cúi người hôn…
Nụ hôn của anh thực sự rất sâu, như hoàn toàn bị đắm chìm trong đó.
Trong chốc lát Hứa Minh Tâm không thể biết được người đàn ông này đang đùa giốn với cô hay là thật sự muốn hôn cô.
Khi cô còn hết sức mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia rất thuần thục dùng lưỡi cạy răng của cô ra, cùng nhau dây dưa một chỗ.
Đột nhiên, đầu lưỡi truyền đến cơn đau, là do Cố Gia Huy cần vào lưỡi cô như đang trừng phạt cô vậy, giống như đang nhắc nhở cô không có tập trung.
Hứa Minh Tâm lấy lại tinh thần, có chút ngây ngô đáp trả lại.
Mỗi lần tiếp xúc thế này quyền chủ động đều nằm trong tay anh, cô có cảm giác chính mình hoàn toàn bị anh dắt mũi, hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Một lúc lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc, cô đã sớm thở không ra hơi, tựa vào ngực của anh Mà anh cũng chăm chú liếm liếm đầu lưỡi, giống như đang thưởng thức mùi vị.
“Em còn muốn cái gì ở anh nữa không?”
“Chú chó trung thành… Có được không?”
“Nữ vương đại nhân, có gì muốn sai bảo?”
Anh cười đáp lại, dung túng cho tính nết của cô gái nhỏ này.
Hứa Minh Tâm nhìn nhìn miếng thịt bò xào trong nồi, nuốt nước bọt nói: “Nữ vương đại nhân nhìn miếng thịt kia giống như đã có thế ăn được, cho ta ăn thử một miếng”
Cố Gia Huy bất lực nhìn, thổi cho nguội, rồi mới đưa cho cô.