Nếu như cô thờ phụng thần linh thì Cố Gia Huy chính là vị thần độc nhất vô nhị của cô.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong những lời này cảm thấy vô cùng cảm động.
Hai con người này hệt như thiêu thân bất chấp lao vào biển lửa, cố chấp không ai bằng, không đến được sông Hoàng Hà quyết không bỏ cuộc.
“Cô chưa từng nghĩ rằng nếu rời khỏi Cố Gia Huy thì cô sẽ tìm được người khác tốt hơn sao?”
“Không phải anh ấy thì cho dù là ai tôi cũng không muốn.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng bộc lộ sự kiên định trước nay chưa từng có.
Thân hình cô bé nhỏ, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Thế nhưng cô luôn trong tâm thể sẵn sàng đối diện với bảo tố phong ba, không dễ gì mà bị quật ngã.
Kỷ Nguyệt Trâm thồn thức không thôi. Bọn họ thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh. Hơn nữa, rõ ràng Hứa Minh Tâm cố chấp hơn Cố Gia Huy, toàn tâm toàn ý đồng sinh công từ
Giây phút này, Kỷ Nguyệt Trầm cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bứt rứt nên kéo tay Hứa Minh Tâm, lên tiếng phá vỡ bầu không khí xúc động: “Tôi đi gặp Cố Gia Huy đòi tiền lương đây. Anh ta mỗi phù thủy tôi đây tốn kha khá đó! Đợi tôi lấy được tiền rồi chúng ta cùng đi dạo phố nhé!”
Hứa Minh Tâm tò mò hỏi: “Công việc của cô là bởi toán “Đúng vậy!”
“Không ngờ chủ ba Trung lại mê tín như vậy. Anh ấy theo chủ nghĩa vô thần mà nhì?” Hứa Minh Tâm sử sở mũi, cảm thấy có chút bất ngờ.
Kỳ Nguyệt Trâm cười cười không nói gì bởi vì cô ta biết rõ Cố Gia Huy vì Hứa Minh Tâm nên mới tìm đến bởi toán.
Một lúc sau Kỷ Nguyệt Trâm lấy được lượng liên kéo theo Hứa Minh Tâm đi dạo phố, trên đường đi có ta hết sức tỏ ra là người có tiền.
Hai người vừa dạo phố vừa tâm sự. Khi Hứa Minh Tâm biết được công việc của Kỷ Nguyệt Trầm là giúp người ta xua đuổi ma quỷ thì cô cảm thấy khá thú vị.
Cô biết rằng trên thế giới này có rất nhiều sự việc mà khoa học không thể lí giải nổi, nhưng về chuyện ma quỷ thì cô chỉ nghe nói mà thôi, không ngờ lại có thật.
Kỳ Nguyệt Trâm đã đầu tư vào rất nhiều phòng ốc sau mỗi lần hành nghề xong sẽ bán đi nên cũng kiếm được kha khá.
“Nhưng tại sao tôi lại thấy cô rất nghèo, giống như máy trăm năm rồi không đi dạo phố mua sắm vậy?”
“Vậy là cô không biết, nhà tôi đó, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, Tệ nhất phải kể đến ông anh trai và tích sự của tôi và con hoa của anh ta. Tôi kiểm được bao nhiêu tiền đều bị anh ta lấy đi nuôi heo hết rồi. Tôi nghiệp tấm thân nhỏ bé này quá đi!” Đông đến nổi khố là Kỳ Nguyệt Trâm lại tuôn một tràng, “Vậy anh trai có đâu?”
“Anh trai tôi bán tôi cho Cố Gia Huy rồi, tôi mà nhìn thấy anh ta thì tôi nhất định sẽ nướng con heo của anh ta lên cho coil”
Kỷ Nguyệt Trầm hùng hổ lao vào trung tâm thương mại mua sắm, cô ta muốn mua mỹ phẩm, quần áo… Mua hết các loại son đủ các kiểu màu, mỹ phẩm phải là loại tốt nhất, quần áo phải là hàng hiệu nổi tiếng.
Cảm giác có tiền đúng là sướng như tiên!
Hứa Minh Tâm chọn một bộ váy áo đang mốt lại tôn dáng rồi nói với Kỳ Nguyệt Trâm: “Bộ này đẹp này, hợp với cô đó!”