“Cố Gia Huy… vậy, anh hiểu ý của em chứ? Em không muốn ban đầu chỉ là ân ái với anh, xong rồi đến cuối cùng yêu nhau lại thành ràng buộc, hận thù, chém giết, sỉ nhục, như vậy rất không thoải mái.
“Anh hiểu chứ.” Cố Gia Huy như những ôm cô vào trong ngực, những gì có đang băn khoăn anh đều hiểu được hết.
Nếu như một ngày kia, anh không còn yêu có nữa, có hy vọng rằng mình có thể tác thành cho đối phương, cũng là thành toàn cho chính mình.
Cô chưa bao giờ là một người không hiểu lý lẽ, không chịu buông tha cho ai.
“Nhưng anh sẽ hứa với em, chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Nếu như anh không nhấn nhịn được cám dỗ, anh cũng sẽ không gặp em vào năm anh hai mươi tám tuổi, và cam tâm tình nguyện chờ em đến hai mươi tuổi, có hiểu không?”
“Em biết, nhưng hôm nay em thực sự hoang mang… Em không muốn sau khi cưới trở thành một người vợ hay oán giận, phải để phòng người thứ ba. Em cũng không muốn chỉ vì ràng buộc con cái mà phải nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, kéo dài chút hơi tàn…
“Sẽ không đâu, tuyệt đối không xuất hiện những chuyện như vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.” Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, để cô không còn suy nghĩ bậy bạ.
“Lần sau em đừng đi nơi này nữa, sức chứa của bộ não em vốn nhỏ, ngoại trừ có anh thì đừng nên chứa đựng thêm những điều không dấu.
“Ừ, không đi nữa, em sở đi nhiều lần thì sẽ suy nghĩ bay ba.”
“Chúng ta về nhà thôi chỉ mấy chữ ngắn ngủi cũng làm cho cô lập tức yên lòng.
Trở về nhà của họ.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng năm, đã đến lúc chụp ảnh tốt nghiệp.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi một đối cao gót màu đen.
Mái tóc đen dài được túm gọn lên, đuôi tóc hơi xoãn nhẹ. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy giống như đã từ rất lâu vậy.
Chớp mắt mà đã qua bốn năm, mình cũng đã đến lúc tốt nghiệp.
Hai năm qua, cô chỉ sống dưới sự bảo vệ của Cố Gia Huy, không biết xã hội bên ngoài hiểm ác đến nhường nào, vẫn chưa hết ngây thơ.
Tốt nghiệp, hai mươi tuổi rồi, cảm giác rất vui. Đợi đến cuối tháng tám, cô sẽ tròn hai mươi tuổi, có thể kết hôn với Cố Gia Huy rồi. Đợi tờ giấy đỏ cầm trên tay, có lẽ lòng người cũng sẽ an yên lại.
Đi trên con đường này, quá nhiều sự biến đổi bất ngờ, cũng có nhiều khổ cực.
Quả thực là rất bận rộn, đúng là như vậy. Sau khi ăn sáng, tài xế đưa cô đến trường học.
Buổi sáng Cố Gia Huy có hội nghị, cho nên dä roi di tu rat som.
Mặc dù cô rất muốn anh đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của mình, nhưng nếu như anh có nhiều việc bận rộn, cô cũng sẽ không làm phiền anh.
Dù sao anh cũng phải kiếm tiền để nuôi có mà.
Kí túc xá, lần đầu tiên có rất nhiều người. Bạn học cùng lớp, đàn em khóa dưới…
Mười giờ tập hợp để chuẩn bị trước. Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại của bên giao hàng hỏa tốc, bảo cô đến lấy hàng giao hỏa tốc.
Gần đây cô không mua đồ, cho dù có người giao đồ, đáng lẽ ra cũng phải là giao về nhà mới đúng chứ.
Cô vô cùng nghi ngờ cầm lấy gói đồ, là một túi đựng hộp quà tuyệt đẹp, phía trên ghi tên người gửi là Bạch Thư Hân.