“Thật là kinh ngạc, tổng giám đốc tự hạ thấp bản thân sao? “Khu siêu thị giá rẻ vừa mới kinh ngạc đón tiếp tổng giám đốc”
“Tổng giám đốc đã đổi xe, đương nhiên là một chiếc xe đạp màu vàng rồi.”
Những kiểu tin tức như thể đều ủn ùn nổi lên trên các trang mạng truyền thông.
Chẳng qua hai người họ mới nghỉ ngơi có vài ngày thôi mà qua hai ba cái miệng đã đến đại thành những tin tức giật gần như vậy,
Sau khi hai người Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm đã cùng nhau trải qua chuyện của Thẩm Thanh thì lại càng thương yêu quý trọng lẫn nhau hơn. Họ luôn muốn từng giây từng phút được ở bên nhau mãi không xa rời.
Hứa Minh Tâm nhớ lại lời của mẹ nuôi nói khoảng thời gian hai mươi năm mà bà ấy ở cùng với Ngôn Dương là quá ngắn ngủi.
Lúc này đây Hứa Minh Tâm lại cho rằng đối với những người yêu nhau thì cho dù là ở cạnh nhau một trăm năm cũng là rất ngắn.
Cho nên cô nguyện ý là kiếp sau và kiếp sau nữa vẫn muốn được ở bên cạnh Cố Gia Huy. Đời người chỉ có hai mươi năm ngắn ngủi ở bên cạnh người mình thương yêu thì có tính là gì chứ! Hữa Minh Tâm không chỉ muốn ở bên cạnh Cố Gia Huy hai mươi năm mà còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Cả một đời… Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Thiếu một phút, thiếu một giây cũng không được tính là một đời,
Mỗi năm anh ít đi một tuổi còn cô thị thêm một
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ đuổi kịp tuổi. anh!
Cố Gia Huy nghĩ ngợi hết tất thảy cũng gần mười ngày, phía hội đồng quản trị của tập đoàn Cổ Linh đang giục rất gắt, rất nhiều chuyện quan trọng cũng đang đợi quyết sách của anh, vì vậy anh không thể không đích thân ra mặt.
Buổi sáng lúc anh thức dậy thì Hứa Minh Tâm thì vẫn còn đang ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng. Mấy ngày này anh tạm gác lại hết mọi gánh nặng để cùng đi ngủ, củng thức dậy với cô. Đã rất nhiều năm rồi anh không có thói quen ngủ nướng nhưng bây giờ anh lại thấy cũng nằm là trên giường với Hữa Minh Tâm lại là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Thức dậy rồi rề rà thêm một lúc nữa thì lại càng hay hơn.
Hứa Minh Tâm cảm giác thấy nửa bên chăn không có ai, không còn hơi ấm nữa thì biết là anh đã ra khỏi giường.
Cô mơ màng mở mắt ra thì thấy anh đã mặc vest, mang giày và thắt cà vạt chỉnh tế.
Suýt chút nữa là cô đã quên anh phải đến tập đoàn.
“Anh phải đi rồi hà? Em tiễn anh…”
“Không cần đâu, em cứ ngủ phần em đi, buổi trưa anh có cuộc họp chắc không về ăn cơm kịp, anh sẽ cố gắng tối về sớm với em.
“Không sao, công việc quan trọng”
“Không quan trọng bằng em, em luôn đè nặng ở đây, lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa hề lung lay
Anh nắm lấy tay cô rồi đặt lên tim mình.
Dù cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm nóng ran từ trong lồng ngực anh, “Anh… ý anh nói là tin đã mộp lên sao?” Cô vừa mới thức dậy nên dầu ốc không được nhạy bản cho lắm. không khí lãng mạn vốn có bỗng dưng tan biến hoàn toàn.
Cố Gia Huy ngày ra, không biết nên cười hay nên khóc.