Nhưng bọn họ lại liên tục bị chia cắt hết lần này tới đường khác, để rồi cuối cùng thành đường ai nấy đi.
“Nghe lên người khác nói chuyện điện thoại là hành vi cực kỳ thiếu phép tắc đấy.”
“Vậy hành vi bắt cóc của ông là có phép tắc, có đạo đứa sao?” Quý Thiên Kim đáp trả thẳng thần “Tuy nhiên, những gì ông nói là đúng. Hiện giờ trái tim ông ấy dường như đã trần dạy lừa bán, rồi sẽ có một ngàyông ấy chết dần chết mòn bởi chính thứ thủ hận đó mà thôi. Đến ngày đấy, nói không chừng toàn bộ nhà họ Ngôn sẽ phá sản, đi vào con đường thua lỗ thậm tệ, mà có khi đến cả Ngôn Hải cũng sẽ không có kết cục tốt nữa ấy chứ. Trước giờ trong suy nghĩ của tôi, đàn ông là một lũ không có đầu óc nhưng xem ra ông cũng không ngu ngốc quá mức.”
“Chuyện liên quan đến cuộc sống người anh em tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không làm việc qua loa đâu. Tối nay tôi ra ngoài uống rượu, bà ở đây một mình được chứ?”
“Tôi phải đi về “Nếu không tính rõ ràng món nợ năm đó, bà đừng mong có thể rời khỏi đây được. Dù sao bây giờ tôi cũng đã bị nghi ngờ là người có liên quan đến việc bắt cóc, vậy nên giờ có bị nghi ngờ thêm tội cưỡng hiếp tôi cũng không ngần ngại đâu. Chỉ có điều… tuổi của bà cũng không còn trẻ nữa, chắc cái cơ thể kia… không thể linh hoạt và dễ ăn như gái đôi mươi đầu nhiều công.
Nghe được câu này của Tần Nhâm Thành, Quý Thiên Kim tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, bà ta giơ tay lên thẳng tay tát vào mặt Tân Nhâm Thành, “Đó lưu manh”Tần Nhân Thành thản nhiên nhận cú đánh đó, ông ta không né tránh mà ngược lại còn ra vẻ cam chịu.
Âm thanh lanh lành của cái tát vang vọng khắp căn phòng, thời gian như ngừng trôi.
Quý Thiên Kim không ngờ Tần Nhâm Thành lại không né cái tát của mình, khuôn mặt bà ta lộ ra vẻ sửng sốt, năm ngón tay bắt đầu run rẩy, không hiểu sao lúc này bà ta lại có cảm giác đau đớn vô cùng.
“Tại sao ông lại không né?”
“Tôi muốn xem thử xem rốt cuộc bà nhẫn tâm với tôi đến mức nào. Nếu bà đã nói tôi là kẻ lưu manh, vậy chắc tôi cũng không cần đóng giả đàn ông chân chính nữa rồi. Đợi đêm nay sau khi tôi quay về, tôi sẽ không ngại làm chuyện lưu manh đâu, bà hãy chuẩn bị sẵn sàng đi “Tôi sẽ kêu dì tới nấu cơm cho bà, tốt nhất bà hãy thành thật một chút, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi. Giờ tôi đi trước.”
Sau khi dặn dò cần thận xong, Tần Nhâm Thành lập tức xoay người rời đi.
Quý Thiên Kim nhìn vào khóa cửa, một cánh cửa được cài mặt mà không thể để mở hơn, hơn nữa loại hệ thống này cũng thuộc hàng đó giả mạoGiờ bà ta tùy tiên gọi bừa một người tới giúp cũng có thể mở cửa, nhưng… bà ta lại không muốn chạy tron.
Đúng lúc này, từng hồi chuông điện thoại vang lên, là Quý Mặc Nhiên gọi tới.
“Chào em gái yêu, sao rồi? Chia sẻ cảm giác bị bắt cóc đi chứ.”
“Giờ anh muốn chết hay không muốn sống? Chọn một cái nhanh!”
“Ay…” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Hai sự lựa chọn này người bình thường căn bản là không thể đưa ra quyết định được, trái phải đều là đường chết nha! “Anh và anh hai em quyết định đi công tác, giờ trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ con sinh sau đẻ muộn thôi. Anh hy vọng lúc bọn anh quay về sẽ nhận được thiệp mới tới dự hôn lễ bốn mươi tuổi của em”
Quý Thiên Kim gần như muốn phát điện, ông anh đáng ghét này có cần phải cố ý nhắc nhở tuổi của bà ta như thế không.
Trước giờ bà ta luôn biết cách chăm sóc và làm đẹp bản thân, tuổi tác và thời gian với không làm lumờ đi vẻ đẹp của bà ta, ngược lại còn mang đến khi chất của người trưởng thành, vậy nên bà ta luôn tự tin đứng trước mặt những cô gái trẻ tuổi hơn.
Sau khi ngắt điện thoại, Quý Thiên Kim tức giận ném điện thoại về phía ghế sô pha.
Bà ta có cảm giác hơi đau đầu, từ từ dựa vào ghế.
Dù đã biết rõ là không thích hợp, vậy tại sao… lại không buông bỏ được.