Thẩm Thanh nằm trên giường bệnh, nửa người dưới toàn là máu, ướt đẫm cả ga giường.
Bác sĩ đã mổ lấy cái thai đã thành hình ra, là một bé trai.
Vết thương vẫn đổ máu ào ạt, bác sĩ lại không có ý định khẩu vết thương lại, ngược lại còn tàn nhẫn cắt đi dây rốn, sau đó ném đứa bé sơ sinh vào thùng rác như thể nó là rác không bằng.
Ý thức Thảm Thanh mơ hồ, chỉ biết mở to hai mắt không tiêm cả thuốc mê, miêng bà ấy trực tiếp bịbịt lại bằng băng vải.
Bà ấy cắn vỡ răng bạc, máu đỏ ướt đẫm lớp băng
Đau…
Mổ bụng lấy con, sao có thể không đau.
Bà ấy biết mình sắp chết đến nơi.
Bây giờ bà ấy chỉ nghĩ đến Ngôn Dương, hy vọng trước khi chết có thể được nhìn thấy người mình yêu nhất.
Kiếp này bà ấy đã nợ ông ấy quá nhiều, không biết phải bù đắp thế nào.
Ngôn Dương thấy cảnh đó, như phát điện mà xông tới, không quan tâm đến thuốc mê trong người mình.
Năng lực tiềm ẩn của con người là không có giới hạn, ông ấy đẩy bác sĩ ra, thảm thương nhoài sấp người tới kế bên bàn phẫu thuật.
Ảnh Họa Bì cũng nhanh chóng khống chế những người còn lại.
“Thẩm Thanh, bà xã…
Giọng Ngôn Dương run rẩy hết mức, nắm chặt lấy tay của bà ấy.
“Bác sĩ Mau gọi bác sĩ, cứu cô ấy, cứu cô ấy!”Người đàn ông kiên cường bất khuất tên Ngôn Dương đó, cả đời này đã đổ máu quá nhiều lần nhưng lại rơi nước mắt vì một người phụ nữ, hết lần này tới lần khác.
Thẩm Thanh nghe thấy giọng của ông ấy, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Bà ấy khó khăn quay đầu sang, nhìn thấy Ngôn Dương, muốn nói gì đó nhưng trên miệng vẫn còn băng vải.