Thẩm Thanh nghe được lời này, trong lòng vô cùng chấn động. Bà ấy lập tức cảm thấy rất thoải mái, cười nói: “Đừng sợ, có em ở đây.
“Không được, dù anh sống hay chết em cũng phải sống tiếp. Em còn phải nhìn Ngôn Hải thành gia lập nghiệp chứ.”
“Anh nhẫn tâm để em nuôi con một mình, bên cạnh không có anh chăm sóc ư?” Thẩm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngôn Dương, trong mắt tràn đầy sự thương xót.
“Em yêu anh, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng em đã không có Ngôn Minh Hi mà chỉ có mình anh thôi. Anh còn nhớ lời thề trong đám cưới của chúng ta không? Anh đã nói với em rằng sẽ chăm sóc cho em cả đời, thiếu một giây một phút cũng không được tính là cả đời, anh hiểu không?”
“Được, vậy vợ chồng chúng ta sẽ cùng chung hoạn nạn!” Ngôn Dương nghe thấy những lời này của Thẩm Mặc cũng không nhẫn tâm cự tuyệt bà ấy nữa, không có sự chăm sóc của mình, ông ấy cũng không yên tâm được.
Không cầu cùng sinh, chỉ cầu cùng tử. Lúc này, Hứa Minh Tâm vừa vào phòng hóa trang, không ngờ cửa lại bị khóa trái.
Trái tim cô khẽ run lên, vội vàng gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Đúng lúc này, đột nhiên có một người nhảy vào từ cửa sổ khiến cô sợ chết khiếp.
“Kêu cái gì mà kêu, tôi là ông chủ của cô nè. Ảnh Họa Bì bất lực nói.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền vô cùng sửng sốt, vì anh ta đang ở trong bộ dạng của một chàng trai trẻ. Nhìn làn da mịn màng căng bóng kia trông còn chưa đến hai lăm hai sáu tuổi.
Đó là ông chủ Ảnh Họa Bì hơn bốn mươi tuổi ư?
“Ông… ông đang đùa tôi sao?” “Con mẹ nó gọi Bạch Nhược Minh Lan!”
“Hå…”
Câu này sao nghe giống như đang mắng người thế?
Nhưng cũng chứng thực được anh ta đúng thật là người quen.
“Tại sao ông lại đi từ đó vào, đây là tầng hai mươi tám đấy, ông muốn chết à?”
“Bây giờ tình hình khẩn cấp, trước tiên cô hãy thông báo cho Cố Gia Huy, tôi sẽ lập tức đưa cô đi, đợi lát nữa còn phải bảo vệ Thẩm Thanh.
Giọng anh ta rất gấp gáp, sắc mặt nghiêm nghị khiến Hứa Minh Tâm cũng nhận thức được tình hình đang không ổn.
Trong đầu cô lập tức xuất hiện một người, nói: “Là… là Ngôn Minh Hi tới rồi phải không?”
“Cô biết rồi thì tốt. Bây giờ chỗ này rất nguy hiểm, tên điên đó đã mang theo một số phần tử khủng bố đến đây. Xem ra ông ta muốn sống chết một trận với Ngôn Dương. Một khi họ đánh nhau, tôi sẽ không thể bảo vệ cô an toàn được.”
Anh ta nhấc người Hứa Minh Tâm lên, nhanh chóng buộc dây thừng lên người cô, sau đó đưa cô cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Là tầng hai mươi tám đó!
Cô có cảm giác như mình đang nhảy lầu, nhảy một phát xuống dưới, sợ đến mức muốn hét lên thất thanh nhưng lại bị Ảnh Họa Bì bịt miệng lại.
“Đừng hét, tôi đã che camera lại, cô muốn gọi mọi người tới đây nhìn cô bay giữa không trung à?”