“Em đã gọi điện thoại nói với bố, bố rất vui và đã bắt đầu bố trí. Đến lúc đó nhất định rất rực rỡ náo nhiệt, anh nói cho chị Thanh Vân chưa?”
“Đã nói rồi, chị ấy rất vui và rất hài lòng với em dâu như em.
Anh ta cười nói.
Đối lập với mặt trời rực rỡ bên trong, Bạch Thư Hân cảm thấy mình đang ở trong mùa Đông khắc nghiệt, lạnh đến cả người run rẩy.
Cô ấy nhìn ngày tháng trên vé máy bay, bây giờ là một ngày trước lễ đính hôn.
Kế đó điện thoại di động có tin nhắn nhắc nhở gởi đến, là thông tin đặt phòng khách sạn ở nước ngoài.
Thật đúng là chiêu đãi khách khứa chu toàn. Cô ấy cười khổ rồi nói tin tức này cho Hứa Minh Tâm nghe.
Cô nghe vậy thì rất không yên lòng.
“Nếu không để tớ đưa cậu đi, ở trường cũng không có việc gì.”
“Không được, tớ có thể ứng phó, tớ nói cho cậu chỉ là hi vọng cậu có thể nói chuyện với tớ để tớ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
“Nếu như… nếu như cậu quá khó chịu thì không nên đi. Tại sao phải đi tham gia lễ đính hôn của anh ta, cái này có khác gì xát muối lên vết thương đâu?”
Lòng Hứa Minh Tâm chua xót nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi cứng họng, nói không nên lời.
Đúng vậy, việc này có khác gì xát muối lên vết thương?
Cô ấy đau khổ cười nói: “Không sao đâu, tớ phải đi. Ôn Mạc Ngôn nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tớ, sau lễ đính hôn thì bọn tớ sẽ xóa bỏ, tớ không có cách nào mạo hiểm.”
“Minh Tâm, cậu trò chuyện với tớ một lát có được không, tùy tiện nói cái gì cũng được. Bây giờ tớ không thể yên tĩnh, chỉ cần yên tĩnh thì tớ sợ tớ sẽ nổi điên mất.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nói đủ chuyện trời Nam biển Bắc, chuyện trong trường, chuyện các cô cùng đi làm thêm, mua đồ, tham gia kịch bản…
Cuộc gọi này nói chừng hơn một tiếng, cô nói đến khi miệng đẳng lưỡi khô lại không dám ngừng chỉ một phút. Đến cuối cùng pin điện thoại di động cũng sắp không chịu nổi.
“Thật không? Có muốn gặp mặt trò chuyện không? Tớ tới dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Không đâu, tớ cần quay lại thu dọn ngay. Hai ngày nữa tớ phải lên đường rồi.” “Tối nay tớ sẽ đến ở cùng cậu, để cậu một mình tớ cũng cảm thấy lo lắng.”
Hai người cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm nói với Cố Gia Huy, dùng hết lời lẽ vừa mềm vừa cứng cuối cùng cũng được đồng ý.
Lúc cô đến nhà trọ của Bạch Thư Hân, cô ấy đã thu dọn xong hành lý và đang mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.
Đêm đó hai người ngủ cùng nhau, cô ấy ôm chặt lấy cô, bả vai cô cũng run lên nhè nhẹ.
Cô ấy biết Hứa Minh Tâm rất buồn, cảm giác không thể làm gì khác hơn là đau đớn nhất.
Hai ngày sau, Hứa Minh Tâm đưa cô ấy lên máy bay.
“Minh Tâm, khi tớ trở lại tớ nhất định sẽ lại là Bạch Thư Hân trước đây.”