Bạch Thư Hân vốn đã đói bụng, nhìn thấy bất mi trông rất hấp dẫn cùng với hương vị thơm ngon này, cô ta không thể nào cưỡng lại được.
Vì thế, cô ta cũng không khách khí nữa, bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no nê, Bạch Thư Hân rất hài lòng, cũng rất tốt bụng xung phong đi rửa bát.
Lúc cô ta chuẩn bị rời đi, lại bị Thiệu Kính Đình ngăn lại.
“Sấy khô tóc đi, nếu không sẽ rất dễ đổ bệnh đấy.”
Bạch Thư Hân lúc này mới ý thức được rằng tóc mình vẫn chưa khô.
Ngược lại, anh ta rất cần thận.
Bạch Thư Hân cười cười, sấy cho tóc thật khô, sau dó moi roi di.
Cả đi lẫn về, cô ta đã ở nhà bên cạnh năm lại khoảng chứng khoảng một tiếng đồng hồ. Khi mở cửa, cô ta cảm thấy không được thoải mái, cử như bị người khác nhìn chăm chăm vậy.
Cô ta đưa mắt nhìn lại, thế nhưng hành lang trống không, không có bất cứ một thứ gì,
Là ảo giác sao?
Cô ta vuốt vuốt huyệt thái dương, dạo gần đây chất lượng giấc ngủ không được tốt, thần kinh bị suy nhược rồi.
Cô ta đẩy cửa đi vào, không ngờ tới một lát sau, Thiệu Kính Đình tới gõ cửa.
Anh ta mang nến thơm có hương hoa cỏ tới cho cô ta.
“Nhà của cô bị mất điện, con gái ở một mình khó tránh khỏi sợ hãi, cái này cho cô, nó cũng có tác dụng an thần cho giấc ngủ. Nhưng lúc đi ngủ, cô nhất định phải thổi tắt nó, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn anh”
“Vậy… sẵn tiên cô có thể thêm zalo và cho tôi xin số điện thoại không? Dù sao cũng là hàng xóm, về sau còn có thể chiếu cổ lẫn nhau.”
Bạch Thư Hân gật gật đầu, trao đổi phương thức liên lạc với Thiệu Kinh Đình.
Cô ta về tới phòng, trong phòng tối đen như mực, cảm giác lạnh lẽo đến bức người. cô ta thấp nên lên, dưới ánh nên, trong lòng ấm áp vô cùng,
Cô ta nằm trên giường, người thấy mùi thơm hóa có nhàn nhạt, cảm thấy tâm trạng bình thản hơn rất nhiều.
Loại nến thơm này khẳng định rất đắt tiền, mùi hương thanh nhà, không có bất cứ cái gì gọi là gay mũi hay khó chịu.
Hàng xóm mới cũng không tệ.
Cô ta thổi tắt ngọn nến, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ. Ôn Mạc Ngôn vẫn xuất hiện. Mỗi đêm đều mơ thấy anh ta, tựa như một quy trình bắt buộc.
Sáng hôm sau, quả nhiên Bạch Thư Hân bị muộn giờ.
Cô ta vội vội vàng vàng soạn sửa đồ đạc, sau đó lại với vội vàng vàng phóng ra ngoài.
Nhưng cô ta lại bắt gặp Thiệu Kính Đình ở ngay “Có vẫn còn ở nhà sao?”
“Sắp muộn giờ rồi, tôi đang vội tới chỗ làm.”
“Tôi cũng định ra ngoài, tiên thể lái xe đưa cô đi cửa. cùng nhé “