Ngôn Dương sơ bà ấy tức giận nhiều sẽ động thai nên không dám xuất hiện ở trước mặt bà ấy, mỗi ngày đều rất cần thân.
Nhưng có Hứa Minh Tâm thường xuyên đi lại nên tâm trạng của Thẩm Thanh đã tốt hơn rất nhiều, cô cũng phụ trách toàn diện bữa ăn dinh dưỡng của phụ nữ mang thai cho Thẩm Thanh.
Lần trước tại Lễ kỷ niệm một trăm năm của Cổ Linh, Thẩm Thanh vẫn chưa lộ bụng bầu, nhưng bây giờ đã ba tháng trôi qua, bụng dưới đã hơi nhô lên một chút rồi
Mỗi khi Hứa Minh Tâm nhìn chằm chăm vào bụng của bà ấy, cô luôn cảm thấy rất thần kỳ, vậy mà lại có một sinh mệnh tươi mới trong chiếc bụng nhỏ bé này.
Hai người đi chơi ở vùng ngoại ô, tuy nhiên Ngôn Dương lại không phải người đi theo khiển Thảm Thanh có chút nghỉ hoặc.
Đầu mùa xuân, mặc dù thời tiết hơi lạnh nhưng vẫn ám áp khi mặt trời vừa ló dạng. Có cây tưới tốt, rậm rạp, còn có những khám nhà mùa đông
Ngôn Hải cũng theo tới, hiếm khi anh ta được nghỉ ngơi vào cuối tuần.
Thẩm Thanh dùng chân chọc chọc Ngôn Hải: “Mẹ ra ngoài mà bố con lại không phải người đi theo mẹ, đây là có ý gì?”
“Không biết nữa? Chẳng lẽ là ông ấy quên rồi sao?”
“Trời mới biết ông ấy muốn làm gì, mặc kệ ông ấy, hiểm khi không có một con ruổi như ông ấy ở đây, Minh Tâm còn làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, mẹ phải thư giãn thoải mái một tỉ. Ở trong nhà mãi, bị bố con gò bó đến điên người rồi!”
Thẩm Thanh duỗi người, nhàn nhã ngồi xuống, bắt đầu uống trà rồi ăn đồ ăn nhẹ.
Cho dù là vùng ngoại ô, không có người ngoài nhìn thấy cũng phải thật tinh tế.
Sau đó, Ngôn Hải di chuyển ghế nằm, Thẩm Thanh thoải mái tắm nắng.
Ngôn Hải bước tới trước hỏi: “Minh Tâm, chuyển đi đến London lần này có suôn sẻ không? Có gặp phải chuyện gì không?” Dù sao anh ta cũng không dám nói quá tháng thần, vi lương tâm cắn rứt,
Hứa Minh Tâm khoát khoát tay “Không gặp phải chuyện gì, em vẫn luôn gặp may mắn, lúc nào đi ra ngoài cũng gặp được quý nhân. Khi ra ngoài có gặp một chút rắc rồi, nhưng cũng nhanh chóng giải quyết xong rồi “Vậy là tốt rồi, đi ra bên ngoài nhất định phải chủ ý an toàn, bình thường em là một người qua loa chủ quan, anh thật sự không thể yên lòng được.”
“Đừng lo lắng, Cố Gia Huy sẽ bảo vệ cho
Hứa Minh Tâm vừa cười vừa nói.
Một lời này, người nói vô tâm nhưng người nghe lại em.” để ý.
Ngôn Hải nghe nói như thế, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hô hấp cũng hơi run lên.
Đúng vậy… Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Có Cố Gia Huy ở bên cạnh chăm sóc yêu thương, quan tâm bảo vệ, làm gì đến lượt mình chứ.
Ngay cả khi cô đang gặp nguy hiểm, người đầu tiên biết được tin tức cũng không thể là mình.
Anh ta chỉ là người ngoài cuộc mà Ngân Phúc Lâm vừa nghĩ tới đây thì trái tim như bị ai đó bóp chặt, như bị kim châm, có chút khó khăn mà the doc.
Thấy anh ta không có đáp lại, Hứa Minh Tâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt anh ta khó coi thì trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Anh Ngôn Hải, anh có sao không?”
Lúc này anh ta mới sực tỉnh, kiềm chế cảm xúc, miễn cưỡng cười nói: “Không… không có gì đâu.”